Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:03:35
Lượt xem: 27

“Vậy anh đưa tôi đến nơi rừng sâu núi thẳm này định xử lý tôi, nhưng vì chưa g.i.ế.c người lần nào nên mới trì hoãn không dám ra tay.”

 

Phương Chí Hoành khẽ hừ một tiếng.

 

Quan Hề bị dáng vẻ khốn đốn của anh ta chọc cười: “Anh không cần làm những thứ này.”

 

Phương Chí Hoành: “Sao lại khong cần, cô không biết sự tồn tại của cô khiến cô ấy phải chịu áp lực lớn đến nhường nào, từ nhỏ cô ấy đã rất mạnh mẽ… Tuy quá khứ trải qua không mấy vui vẻ nhưng bây giờ cũng khó khăn lắm mới tìm lại được gia đình của mình, kết quả sao, còn thêm ra một đứa con gái nuôi như cô đến cướp đoạt… Tôi không muốn cô ấy sống khổ sở nữa.”

 

Quan Hề nghi ngờ: “Trước kia bố mẹ nuôi không tốt với chị ta sao?”

 

Phương Chí Hoành sững người: “Cả chú dì đều là người tốt, chắc chắn đối xử rất tốt với cô ấy, nhưng… so với nhà họ Quan thì điều kiện không thể bì nổi. Quan Hề, cô nên cảnh tỉnh bản thân, nếu cô ấy đã quay về thì nên chắp hai tay trả lại tất cả những thứ cô đã chiếm của cô ấy, cô không có tư cách tranh giành với cô ấy…”

 

Giang Tùy Châu nhíu mày, tiện tay vơ lấy một hòn đá đáp thẳng vào mặt Phương Chí Hoành, “Không muốn bị tôi quăng ra ngoài thì câm miệng lại. Anh là cái thá gì, chuyện này đến phiên anh nói hả.”

 

Phương Chí Hoành căm giận nhìn Giang Tùy Châu, bực tức nhưng không có cách nào phản kháng.

 

Môi Quan Hề trắng bệch, cô nhớ lại giọng điệu của Ngụy Chiêu Mai khi nói những câu đó ở trong văn phòng.

 

Cô không có địa vị, không có tư cách…

 

Là cô không biết lượng sức mình.

 

Cô đã biết rồi, nên cô muốn buông bỏ tất cả.

 

Tên ngốc này lại chọn đúng lúc mà đến gây phiền toái cho cô.

 

**

 

Không lâu sau, trời đã ngừng mưa, nhưng khi mưa tạnh cả khu rừng cũng rơi vào màn đêm đen kịt.

 

Trong tình cảnh này, bọn họ đi trong rừng rậm nguyên thủy sẽ gặp phải càng nhiều nguy hiểm hơn, nên hai người quyết định đợi trời sáng mới xuất phát.

 

Vốn Quan Hề muốn căng mắt đề phòng cảnh giác, nhưng cô bị trận mưa xối cho ướt đẫm người, vừa lạnh vừa mệt, mơ màng chốc lát liền ngủ thiếp đi.

 

Đợi đến lúc tỉnh lại là Giang Tùy Châu đang gọi cô.

 

“Quan Hề, Quan Hề? Tỉnh nào, em kiên trì một lát nữa…”

 

Bên tai là giọng nói gấp gáp của anh, Quan Hề nghĩ, hiếm lắm mới nghe được giọng điệu này của Nhị cẩu…

 

“Trời sáng rồi, chúng ta có thể xuất phát, em nghe được không.”

 

Quan Hề chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, cô mất sức chín trâu hai hổ mới mở được mắt ra: “Có người đến tìm chúng ta rồi hả…”

 

Giang Tùy Châu sờ trán cô, phát sốt rồi: “Chúng ta ở đây mấy người kia sẽ khó mà tìm thấy, ít nhất phải ra ngoài đã.”

 

“Ừ…”

 

Giang Tùy Châu đỡ cô dậy, để cô dựa vào người anh rồi cõng luôn cô trên lưng.

 

Quan Hề ỉu xìu nằm trên lưng anh, không còn sức để nói: “Giang Tùy Châu, hình như em sốt rồi.”

 

Giang Tùy Châu cõng cô ra ngoài hang động: “Không đến lát nữa chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

 

“Xui xẻo thật… Không phải ngã c.h.ế.t cũng không phải bị dã thú gặm chết, thế mà Quan Hề em lại bị sốt đến chết.”

 

Giang Tùy Châu liếc mắt nhìn cô: “Không c.h.ế.t được, đừng nói nhảm.”

 

Trải qua một trận mưa lớn, mặt đất rất trơn trượt, đường đi ngày càng trắc trở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-den-ben-em/chuong-72.html.]

Giang Tùy Châu chậm rãi nhích từng bước, mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận.

 

Quan Hề cảm thấy mình sốt đến mức nhìn ra ảo ảnh, tiếng thở nặng nề của Giang Tùy Châu bên tai dường như vọng lại từ nơi xa xăm nào đó, nhưng cô không dám ngủ, cô có cảm giác mình mà ngủ thiếp đi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

 

Nên cô dùng hết sức bình sinh cấu thật mạnh vào cổ tay mình, để cơn đau giúp cô tỉnh táo.

 

Giang Tùy Châu rũ mắt liền nhận ra ý đồ của cô: “Quan Hề này.”

 

“Ừ?”

 

“Buồn ngủ lắm à?” Cổ tay cô bị cấu đến mức hằn thành vết đổ, trong tim Giang Tùy Châu còn đau hơn.

 

Quan Hề rề rà đáp lại: “Hơi hơi.”

 

“Bây giờ em có thể chợp mắt một lát.”

 

“Không không không, em không ngủ đâu.” Quan Hề đáp, “Anh xem một mình anh đi thế này nguy hiểm biết bao, để em nói chuyện với anh.”

 

“Không sao.”

 

“Nói chuyện đi… Được rồi thật ra em hơi sợ.”

 

Giang Tùy Châu thầm than một tiếng, tiếp tục bước đi: “Em muốn nói gì.”

 

Quan Hề khóc thảm thương: “Em muốn nói bây giờ em rất đói, đói c.h.ế.t mất, rất muốn ăn thứ gì đó, đến lúc em ra ngoài rồi nhất định sẽ ăn hết một con ngỗng…”

 

“Sao nữa.”

 

“Em còn muốn đi spa toàn thân, muốn chăm sóc da… Ừ cả chân của em bị thương rồi, nếu để lại sẹo em sẽ tức c.h.ế.t mất, còn có những thứ nước bẩn từ qua đến giờ nữa, da em sắp nổi mẩn rồi…”

 

Giang Tùy Châu: “Ừ.”

 

“Còn muốn mua túi xách, mua quần áo, mua giày…”

 

“Được, mua hết cho em.”

 

“Đồng hồ nữa? À… Hôm trước nhìn thấy một mẫu đồng hồ mới đẹp mê người.”

 

“Anh biết rồi.”

 

“Chỉ biết rồi thôi?”

 

Giang Tùy Châu nói: “Nếu em có thể kiên trì đến lúc bọn họ tìm được chúng ta, ra ngoài rồi anh sẽ mua hết cho em.”

 

“Đã thế nhất định em sẽ kiên trì…”

 

“Vậy em đừng nghĩ lung tung nữa.”

 

Tinh thần của Quan Hề được vực dậy, cô lập tức đáp: “Đùa anh thôi, em có thể kiên trì! Nhất định có thể!”

 

Giang Tùy Châu bật cười: “Ừ, giữ vững tinh thần.”

 

Quan Hề không biết bọn họ đi như vậy trong bao lâu, chỉ biết cô nói rất nhiều, chỉ nhớ mình ôm chặt anh, giống như ôm chặt hy vọng sống của mình.

 

Lúc thần trí mơ hồ cô nghĩ, cô từng nghĩ, cô và Giang Tùy Châu thế này đã được tính là cùng nhau trải qua ranh giới sống c.h.ế.t chưa, tình huống này mà xảy ra trong ngôn tình vậy kết cục của bọn họ sẽ là kết hôn hạnh phúc nhỉ…

 

Nhưng cô lại nghĩ, chẳng may cô mất đi tất cả, cô lấy cái gì mà đòi kết hôn với Nhị cẩu…

 

Đến lúc đó chắc bọn họ không kết hôn nổi.

 

Cứ nghĩ vậy lại cảm thấy càng buồn hơn…

Loading...