Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:39:33
Lượt xem: 34

Quan Hề nhíu mày: “Cái nào cũng đẹp là ý gì, không có cái nào nhỉnh hơn sao.”

 

Giang Tùy Châu lại nhìn cô, không nói nên lời.

 

Quan Hề hừ một tiếng: “Nói cái nào cũng đẹp thì phải chịu trách nhiệm anh hiểu không.”

 

Giang Tùy Châu: “Hử?”

 

Quan Hề nhếch môi nhìn anh, quay đầu nói với nhân viên: “Gói tất cả lại.”

 

Nhân viên bất ngờ: “Dạ?”

 

Quan Hề chỉ vào hàng giày vừa được bày ra, chắc nịch nói lại: “Tất cả chỗ này, xong đưa vị tiên sinh kia đi thanh toán là được.”

 

Nhân viên nhanh chóng nhìn sang hướng Giang Tùy Châu.

 

Giang Tùy Châu cười, vẫy tay ra hiệu cho cô ấy làm theo.

 

Hai mắt cô nhân viên sáng lên, khóe miệng giương lên đúng kiểu “đột nhiên lập được công lớn”, không kìm nổi vui vẻ đáp: “Được thưa Quan tiểu thư.”

 

Đồ quá nhiều, hai người không cầm nổi, nên đành cho người chuyển thẳng về nhà.

 

Sau khi ra khỏi tiệm này, Quan Hề lại ung dung tự tại bước sang một tiệm khác.

 

“Em mua sắm có vẻ thảnh thơi nhỉ.” Giang Tùy Châu đang đi cạnh cô bỗng nói.

 

Quan Hề gật mạnh đầu, u uất nơi đáy mắt kia đã biến mất tăm, cười rạng rỡ: “Chuẩn đấy, thử đi thử lại làm tốn thời gian của anh, mỗi giây mỗi phút của Giang tổng nhà ta đều là vàng bạc cả.”

 

Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ này của cô bèn thầm nghĩ, quả nhiên chỉ có dáng vẻ này mới thuận mắt. Tối qua khóc lóc tủi thân không hề hợp với Quan cá muối chỉ biết tiêu tiền như nước.

 

Vậy nên, hôm nay đi mua sắm là hoàn toàn đúng đắn.

 

Sau đó hai người còn đi đến vài cửa hàng đồ hiệu nữa, Quan Hề mua đủ thể loại quần áo trang sức, toàn thân từ đầu đến chân không sót chỗ nào.

 

Dạo hơn tiếng đồng hồ mà nhiệt huyết của cô vẫn chưa thuyên giảm.

 

Suy cho cùng thể lực của Giang Tùy Châu hơn hẳn Quan Hề, nhưng trên phương diện dạo phố mua đồ này, anh lại không bì được với thiên phú dị bẩm – mua sắm không biết mệt của hội chị em.

 

Anh quả thật không nhấc chân nổi nữa.

 

Vậy nên vào lúc Quan Hề muốn xuống tầng mua sắm, anh đưa cho cô một tấm thẻ.

 

“Anh vào quán cà phê đợi em, em tự mua đi.”

 

Quan Hề lập tức kéo áo anh: “Đợi đã! Hôm qua là ai nói em không kêu mệt thì anh cũng không kêu mệt.”

 

Giang Tùy Châu nhấc tay cô ra: “Quan Hề, em chắc chắn tối qua không kêu mệt chứ?”

 

Sắc mặt Quan Hề cứng đờ, lấy khí thế điếc không sợ s.ú.n.g nói: “Đâu có, em nào có kêu mệt, chắc anh nghe nhầm rồi, lần sau bảo Chu Hạo đưa anh đi khám tai đi.”

 

“Không bằng bảo Dương Thanh đưa em đi khám khoa thần kinh.”

 

Quan Hề: “Giang Tùy Châu…”

 

“Tự đi.” Giang Tùy Châu vô tình vỗ đầu cô, xoay người bước vào quán cà phê ngay gần đó.

 

Quan Hề: “…!!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-den-ben-em/chuong-42.html.]

 

Trong quán cà phê rất yên tĩnh, khách ngồi đây cơ hồ đều mở máy tính ra làm việc.

 

Giang Tùy Châu tìm một vị trí thích hợp, anh gọi cà phê xong liền mở điện thoại ra xử lý công việc trợ lý vừa gửi đến.

 

Anh đã chuẩn bị tâm lý ngồi đây xử lý công việc cả buổi, vì vừa anh đã đưa thẻ ngân hàng của mình cho Quan Hề, lại thêm việc anh không đi dạo phố cùng cô, phen này chắc cô phải mua sắm một trận ra trò.

 

Nhưng anh không ngờ tới, chưa đầy mười phút sau, Quan Hề đã bước vào quán cà phê.

 

Trong tay cô cầm hai cây kem, ngồi xuống chỗ đối diện anh.

 

“Mua một tặng một, thưởng anh đó.” Quan Hề đưa cho anh.

 

Giang Tùy Châu nhận lấy: “Sao về nhanh vậy.”

 

Quan Hề cắn một ngụm kem, “Thật ra em cũng mệt rồi, muốn tìm gì đó uống chút.”

 

Ái chà… lạnh đã đời.

 

Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu, thật ra đột nhiên cô cảm thấy một người đi mua sắm rất vô vị, cũng đột nhiên cảm thấy Giang Tùy Châu không ở bên, một mình cô rất cô độc, tâm tình không được tốt lắm.

 

Nhưng cô sẽ không nói lý do này cho Giang Tùy Châu đâu, không thì… chắc chắn anh sẽ cười cô.

 

Giang Tùy Châu không mê nổi thứ này, chỉ ăn một miếng rồi định bỏ đi.

 

“Không cho bỏ, kem tình nhân đấy, mua một tặng một.” Quan Hề đoán trúng ý định của anh, cô lập tức nói.

 

Giang Tùy Châu lại bình tĩnh nói: “Vậy em tự ăn đi.”

 

“Nhưng em mua cho anh mà.”

 

Giang Tùy Châu không thèm phản ứng lại cô, loại đồ ăn thiếu dinh dưỡng này anh ăn không nổi: “Ném rồi.”

 

Quan Hề: “Anh ném đi, anh mà ném rồi em trù anh cả đời sau không thể tận hứng.”

 

Giang Tùy Châu lạnh lùng liếc cô: “Em nói lại lần nữa xem?”

 

“Em nói…”

 

Ù ù ù…

 

Điện thoại đột nhiên kêu.

 

Hai người mặt không đổi sắc dừng đoạn đối thoại ngập mùi H lại.

 

Giang Tùy Châu nhìn cô, “Không phải em tắt điện thoại rồi à?”

 

“Vừa mới mở.” Quan Hề nhìn màn hình, sắc mặt bỗng trở nên âm u.

 

Nhưng điện thoại lại kêu thêm một hồi, cô đành phải nhận máy: “Alo, dạ… Đến rồi ạ, con qua đón.”

 

Quan Hề tắt điện thoại, tâm tình vui sướng vì mua sắm cả ngày hôm nay lại bắt đầu xuống dốc: “Bố em đến rồi, bố đang ở dưới sảnh đợi, em đi trước đây.”

 

Giang Tùy Châu nhìn sắc mặt của cô, nhíu mày: “Em…”

 

“Chuyện hôm qua chắc làm ầm ĩ lắm, em phải đi đây.”

 

Quan Hề nói xong cũng không quay lại nhìn anh, cô cầm que kem mới ăn được một nửa bước ra khỏi quán cà phê.

Loading...