Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:59:17
Lượt xem: 11

Quan Hề nghĩ cứ nơi nào có Tống Lê nơi đó sẽ có ăn chơi nhảy múa.

 

Nhưng đến khi cô đến hội sở, từ bên ngoài bước vào trong phòng bao lại chỉ thấy hôm nay rất yên lặng, có duy nhất một cô gái ngồi bên cạnh Tống Lê, có lẽ là bạn gái mới của anh ấy.

 

Thế mà không có chị em nào hết.

 

“Đại tiểu thư đến rồi.” Tống Lê quen cửa quen nẻo vẫy tay chào cô, “Mau mau, đến đây ngồi đi.”

 

Quan Hề bước vào chào hỏi mọi người ở đây xong liền ngồi xuống bên cạnh Giang Tùy Châu: “Nay là ngày gì mà các anh tụ tập đông đủ vậy.”

 

Quan Nguyên Bạch, Thích Trình Diễm, Tống Lê, Kim Khai Thành… toàn người quen.

 

Tống Lê cười đáp: “Không có chuyện gì nhưng thấy vị này nhà em bảo em muốn qua đây ăn cơm, còn muốn thêm mấy anh trai đến ăn cùng thế nên bọn anh mới lục tục kéo đến.”

 

Quỷ mới tin anh.

 

Quan Hề quay đầu nhìn Giang Tùy Châu, Giang Tùy Châu giải thích cho cô: “Không phải do anh, lúc em nói chuyện thì bọn họ xúm lại nghe thôi.”

 

“Nào có nhể.” Tống Lê cười khoái chí: “Sao thế Quan Hề, sắp xếp đội hình này cho em đã đủ oách chưa? Bọn anh chỗ này ai nấy cũng có phí ra sân cao lắm đấy nhé.”

 

“Anh ít đến thôi.” Quan Hề lườm anh ta, “Hôm nay em đến đây để ăn cơm, anh bảo người mang mấy món lên đi. Sau đó thì các anh bàn chuyện gì cứ bàn, không cần để ý em.”

 

Tống Lê ra vẻ ghét bỏ: “Em xem em kìa, người khác đến chỗ anh toàn uống rượu, có ai đến ăn cơm bao giờ, em là nhất đấy.”

 

“Anh quản được hả! Mau bảo người dọn cơm lên cho em đi!”

 

Tống Lê bị cô quát lập tức giơ tay ra hiệu tuân lệnh, chạy vội ra ngoài phân phó.

 

Hôm nay Quan Hề hơi yên lặng, sau khi cơm được dọn lên cô thật sự chỉ ngồi một chỗ yên tĩnh ăn cơm.

 

Cái dáng vẻ hiền lành này khiến Quan Nguyên Bạch nhìn cô mấy lần.

 

“Sao thế, anh cũng muốn ăn hả.” Quan Hề liếc nhìn ông anh họ nhà mình, thản nhiên hỏi một câu.

 

Quan Nguyên Bạch: “Ăn đồ của em đi, anh không ăn.”

 

Quan Hề: “Thế anh cứ tia em làm gì.”

 

“Anh thấy em ngoan lên không ít.” Quan Nguyên Bạch cảm khái sâu sắc: “Xem ra đi rèn luyện ở bên ngoài cũng tốt ra phết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-den-ben-em/chuong-134.html.]

 

Quan Hề: “…”

 

Quan Nguyên Bạch nói: “Em cũng giống Tiểu Ngũ thật đấy, một đứa thì nhất quyết xông pha vào giới giải trí, một đứa thì đi làm về du lịch, chả ngại mệt nhọc gì.”

 

Quan Hề bĩu môi: “Anh, cái này anh không hiểu rồi, bọn em gọi đó là tay làm hàm nhai, anh hiểu không?”

 

Quan Nguyên Bạch bật cười: “Được, kệ em thích giày vò thế nào, em muốn tự lăn lộn một phen cũng được. Chẳng qua có ai đó không nỡ, âm thầm cài người giúp đỡ mà thôi.”

 

Quan Hề: “Ai?”

 

Quan Nguyên Bạch dùng ánh mắt sâu xa nhìn Giang Tùy Châu.

 

Giang Tùy Châu nhận được ánh mắt này bèn phủ nhận cực nhanh: “Nghĩ nhiều rồi, tôi không xen vào đâu, văn phòng mà Quan Hề đang hợp tác tôi còn chưa nghe danh bao giờ.”

 

Quan Nguyên Bạch pha trò: “Thế sau này cậu đừng như Trình Diễm nhé, miệng thì nói tôi không làm nhưng lại âm thầm làm những gì đâu.”

 

Thích Trình Diễm ngồi không cũng trúng đạn: “Liên quan gì đến tôi.”

 

Quan Nguyên Bạch: “Tiểu Ngũ ở trong giới giải trí, cậu dám nói mình không giúp đỡ con bé chút gì không.”

 

Thích Trình Diễm uống một hớp rượu: “Lời này của anh tốt nhất đừng để cô ấy nghe thấy, nếu mà cô ấy biết anh nghi ngờ năng lực của mình thì sẽ trở mặt cho anh xem.”

 

Quan Nguyên Bạch: “Nó dám…”

 

 

Lúc mấy người anh câu tôi câu nói chuyện Quan Hề cũng ăn xong bữa cơm, một mình cô ngồi giữa đám đàn ông cũng nhàm chán, nên đành đi đến khu vui chơi.

 

Về sau đám người kia nói chuyện xong cũng qua đó hát hò, Giang Tùy Châu ngồi xuống cạnh cô, trên người anh thoang thoảng hơi rượu: “Hôm nay em không vui hả?”

 

Quan Hề không để tâm nhìn bóng lưng của Tống Lê đang song ca cùng cô bạn gái của anh ấy, cô gái kia mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, nên trong bức tranh này Tống Lê trông rất giống ông chú cầm thú làm hại trẻ vị thành niên.

 

“Hả? Sao anh biết.” Cô quay lại nhìn anh.

 

Giang Tùy Châu: “Nhìn ra, sao thế.”

 

Quan Hề: “Cũng không sao… Chỉ là bố em đổ bệnh, em về thăm ông ấy một chuyến.”

 

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Bố em không sao chứ?”

Loading...