Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 119

Cập nhật lúc: 2024-10-19 12:22:56
Lượt xem: 10

Suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị Quan Hề mạnh mẽ bác bỏ, không thể không đi làm! Lời Quan Hề cô đã nói ra khỏi miệng sao có thể rút về được! Cô là người chuyên nghiệp đấy nhé! Hơn nữa những người đồng nghiệp tuổi tác còn trẻ mà đã phải sống thảm thương thế này vẫn còn cần cô giúp đỡ kiếm tiền! Không thể sợ hãi không thể sợ hãi…

 

Quan Hề kiên cường tự cổ vũ bản thân một hồi mới chậm chạp bò xuống giường, định ra ngoài kiếm chút đồ để ăn.

 

Cô vừa bước xuống giường chuông cửa liền vang lên.

 

Quan Hề tưởng đồng nghiệp đến tìm mình bèn lên tinh thần ra mở cửa.

 

Cửa của khách sạn này hơi nặng, lúc mở ra còn tốn chút sức, Quan Hề kéo nhẹ cái mà không kéo được, cửa lại sập về chỗ cũ.

 

Mắt thấy cửa sắp đóng, người đứng ngoài duỗi tay giữ lại.

 

Quan Hề trừng mắt: “…”

 

“Đây là cái khách sạn gì vậy?” Người đứng ngoài cửa dùng một tay giữ chặt cánh cửa phòng cô, một tay nhàn tản đút trong túi quần, mày nhíu chặt, thần thái đó ngữ khí đó giống hệt lúc cô mới bước vào khách sạn này.

 

Quan Hề sững sờ nhìn anh, phản ứng đầu tiên là chắc cô sinh ảo giác rồi, sao Giang Tùy Châu có thể xuất hiện ở đây được.

 

“Phát ngốc gì thế.” Giang Tùy Châu đẩy cánh cửa ra, giọng điệu có phần ghét bỏ: “Em mà ở chỗ này á? Sao lại ở chỗ này?”

 

Hai câu hỏi liên tiếp thể hiện rất rõ sự nghi ngờ của Giang Tùy Châu với việc Quan Hề mà lại nguyện ý ở cái khách sạn như thế này.

 

Thật ra khách sạn này cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn rất bình thường, nhưng Giang Tùy Châu hiểu rõ Quan Hề, lần nào cô ra ngoài cửa mà chả chọn chỗ tốt nhất, trước kia cái tốt nhất còn bị cô bóc phốt, huống chi là loại này.

 

Sau khi Giang Tùy Châu mở cửa bước vào, cửa phòng lại sập về chỗ cũ.

 

Đèn chính trong phòng chưa bật, chỉ có ngọn đèn ở đầu giường và đèn trong nhà vệ sinh còn sáng, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu trên người Giang Tùy Châu khiến trên người anh như mang một vẻ dịu dàng vốn không thích hợp với anh.

 

Quan Hề đứng sau cánh cửa, nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ ngây ngốc đứng nhìn anh.

 

Giang Tùy Châu không thấy cô có phản ứng gì liền quay lại nhìn: “Sao thế.”

 

Quan Hề: “Anh… Không phải anh đang ở bên châu Âu à.”

 

Giang Tùy Châu: “Bàn xong việc nên về thôi, tiện đường ghé qua thăm em.”

 

Máy bay nhà anh mới từ châu Âu bay về Trung Quốc mà còn tiện đường qua Dubai!

 

Quan Hề bĩu môi, trong lòng bắt đầu nổi lên từng bong bóng ngọt ngào. Cô bật cười lại cố kiềm chế khóe miệng đang cong lên: “Sao anh biết em ở đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cho-anh-den-ben-em/chuong-119.html.]

Giang Tùy Châu cúi đầu đánh giá cô một phen: “Trong đoàn đội của em có người anh quen.”

 

“Ai là tai mắt của anh?”

 

“Không nói cho em.” Giang Tùy Châu hơi nhíu mày, “Nghe nói hôm nay em xuống nước? Còn bị say sóng đến mức phải hủy lịch trình quay về khách sạn.”

 

“Rốt cuộc ai là tai mắt của anh, dám nói em như vậy?!” Phút chốc sức chiến đấu của Quan Hề trỗi dậy, “Em không phải bị say sóng, chuyển lời phải chuyển cho đúng chứ.”

 

“Em hủy lịch trình về khách sạn là thật.” Giang Tùy Châu kéo cô vào trong, để cô ngồi trên giường, “Còn chưa ăn cơm?”

 

“… Đúng thế.”

 

Giang Tùy Châu nhìn đồng hồ: “Khách sạn này không có dịch vụ gọi cơm, Chu Hạo đi mua rồi, đợi lát nữa là có.”

 

Hiệu suất của Chu Hạo cực kỳ cao, không đến một lúc sau đã gõ cửa phòng.

 

Giang Tùy Châu mở cửa nhận đồ ăn, anh đặt trên mặt bàn, vừa mở ra vừa nói: “Lại đây.”

 

Quan Hề đói đến mức đau cả dạ dày, vội vã qua đó ngồi lên trên ghế.

 

Trên bàn ăn có thịt có rau, còn có một bát canh tỏa khói nghi ngút. Giang Tùy Châu ngồi đối diện cô, xé đũa ra đưa cho cô.

 

Quan Hề nhận lất đũa, trong làn khói tỏa ra nhìn trộm Giang Tùy Châu mấy lần.

 

Hu hu hu sao thế này, Nhị cẩu càng ngày càng đẹp trai rồi, đẹp trai đến mức cảm động phát khóc luôn.

 

“Không ăn hả?” Giang Tùy Châu hỏi.

 

Quan Hề lắc đầu: “Ăn, em ăn chứ.”

 

Cô không đợi nổi mà gắp một miếng thịt lên bỏ vào trong miệng, hương vị nháy mắt lan tỏa đến từng tế bào trong người, Quan đại tiểu thư thật sự nước mắt lưng tròng!

 

Một giây trước còn cảm thấy cuộc đời này thật thê lương, giây tiếp theo liền thấy bản thân hạnh phúc biết bao.

 

Đây là mĩ vị nhân gian gì chứ…

 

“Lát nữa đi cùng anh.” Giang Tùy Châu bỗng nói.

 

Quan Hề ngấn nước mắt mà ăn thịt, nói không nên lời: “Đi đâu?”

 

“Đến nơi khác ở, chỗ này của em mà cho người ở à, đến dịch vụ gọi cơm còn chẳng có.”

Loading...