CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:21:19
Lượt xem: 1,075

Tôi nói một mạch rõ ràng cả tên người và địa chỉ, không hề giống nói đùa.

 

Những người xung quanh nghe thấy tôi la hét đều vây quanh, mọi người im lặng không lên tiếng ép sát vòng tròn quanh bà ta, còn có một bà cụ khác nắm chặt lấy tay người phụ nữ buôn người kia:

 

“Cô vội vã làm gì, đứa nhỏ này khóc thương tâm như vậy, nếu cô thật sự là mẹ đứa bé sao lại không đau lòng cho được, khẳng định là cô có vấn đề!”

 

“Đi cái gì mà đi, ở lại chờ cảnh sát đến!”

 

“Vây quanh bà ta, đừng để bà ta chạy thoát!”

 

 

Mọi người mồm năm miệng mười hô vang, vòng vây càng ngày càng dày hơn, có người thông minh còn cầm lấy điện thoại di động chụp mấy tấm ảnh người phụ nữ buôn người này.

 

Hành động này khiến bà ta vô cùng tức giận, bà ta hung tợn đẩy chị gái bên cạnh ra, thừa dịp người ta ngã xuống liền ôm lấy tôi bỏ chạy.

 

Vòng vây bị phá một lỗ hổng, bà ta cúi người chui ra chạy như điên về phía đường dành riêng cho người đi bộ.

 

Đám người phía sau có chút hoảng loạn vì hành động của bà ta, sau đó không biết là ai hô to một câu “Bắt lấy người phụ nữ bắt cóc trẻ con kia”, trong nháy mắt đám người liền hành động.

 

Rất nhiều chú dì và anh chị trẻ tuổi đều vọt ra, đuổi theo bà ta, có vài người lớn tuổi chạy không nổi nữa chỉ có thể lớn tiếng chỉ huy.

 

Người đuổi theo càng ngày càng nhiều, có vài người qua đường không rõ vì sao lại đuổi theo nên cảm thấy rất thú vị, sau khi biết được chuyện đã xảy ra cũng hòa vào dòng người, không có tâm tình vui đùa, điên cuồng đuổi theo người phía trước.

 

Đó là một cuộc đua giành giật sự sống.

 

Tôi bị bà ta bóp cổ ngẩng đầu, chịu sự xóc nảy nằm trong lòng bà ta, khóc lóc thương tâm. Đột nhiên có một người đàn ông gầy gò nhỏ bé nhảy ra từ một chiếc xe tải nhỏ, ông ta mở cửa xe la lên với người phụ nữ buôn người: “Mau tới đây.”

 

Thùng xe tối đen như mực kia làm cho tôi cực kỳ sợ hãi, tôi cực lực thét to: “Mẹ ơi!”

 

Tiếng kêu la này xuất phát từ bản năng, thật ra đến tôi cũng không biết mình đang kêu cái gì, kêu xong một tiếng này tôi cũng kiệt sức, gục đầu xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-12.html.]

Yên lặng chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo của số phận.

 

11.

 

“Bé con à!”

 

“Con của tôi!”

 

 m thanh khàn khàn từ bên cạnh truyền đến, một tiếng trầm đục vang lên như thể có ai hung hăng đụng vào.

 

Người phụ nữ buôn người ôm lấy tôi bị người ta đụng đến nỗi lăn một vòng, cánh tay lập tức buông lỏng, theo quán tính tôi lăn trên mặt đất hai vòng, sau đó mới bò được lên.

 

Trán bị gạch men đập trúng khiến tôi đau đến phát khóc, người phụ nữ xa lạ kia thấy vậy, lập tức bò đến bên cạnh, ôm chặt lấy tôi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu “ngoan, không khóc”.

 

Lúc này người đuổi theo phía sau cũng tới, bọn họ giữ chặt người phụ nữ buôn người muốn chạy trốn kia, có người còn chán ghét đá cho bà ta mấy cước.

 

 

Người trên chiếc xe tải kia thấy thế lập tức muốn bỏ chạy nhưng đã bị mấy dì liên thủ bao vây, mấy chiếc xe hơi trước sau trái phải dàn hàng chặn lại khiến xe tải không thể di chuyển.

 

Tôi đã được giải cứu.

 

Tôi khóc lóc nằm trong vòng tay người phụ nữ xa lạ này đến khi ngủ thiếp đi.

 

“Tuệ Tuệ!”

 

Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy có người khóc rống gọi tên tôi, vết thương trên trán được băng gạc quấn lại có ai nhẹ nhàng chạm vào.

 

“Anh trai?”

 

Tôi nhỏ giọng gọi: “Anh trai... là anh sao?”

 

Nước mắt anh trai rơi xuống mặt tôi, anh ấy đột nhiên gào khóc ôm tôi không chịu buông tay: “Làm anh sợ muốn chết, em làm anh sợ muốn chết!”

Bình luận

7 bình luận

Loading...