Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHIM SẺ TRÊN CÀNH CÂY LẠNH GIÁ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:51:15
Lượt xem: 2,735

"...... Uyển Nhi."

 

Tạ Thận Chi mở miệng.

 

Đích tỷ vui mừng bật dậy, nắm lấy giày của Tạ Thận Chi.

 

Nhưng tiếng "Uyển Nhi" đó, không phải là gọi nàng ta.

 

"Đi đi, Uyển Nhi."

 

Tạ Thận Chi không nhìn nàng ta, tiếp lấy tay ta, nắm chặt:

 

"Muội muội không nên thân, nàng đừng đau lòng."

 

Ta khẽ lắc đầu.

 

"Muội muội, ở chỗ này suy ngẫm lại đi, nếu đã suy nghĩ cẩn thận thì ta sẽ tình nguyện cho muội một cơ hội."

 

14

 

Ta cho đích tỷ một cơ hội, nàng ta đừng làm ta thất vọng.

 

Bát canh độc mang lên bàn ăn.

 

Tạ không độc c.h.ế.t Tạ Thận Chi và ta, nhưng lại độc c.h.ế.t Tạ lão phu nhân.

 

Thực ra, so với Tạ Thận Chi và đích tỷ, đôi khi ta còn sợ Tạ lão phu nhân hơn.

 

Ta thường xuyên nghĩ, liệu nữ nhân đã sống trong tranh đấu hậu trạch nửa đời này có thể sẽ giống như Bồ Tát trên tòa miếu cao, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thủ đoạn và lớp ngụy trang của ta rồi hay không.

 

May mà bà ấy đã chết.

 

Đích tỷ không nhận tội, chỉ nói là ta đã hạ độc.

 

Bị Tạ Thận Chi thưởng rượu độc.

 

Ánh nắng chiều qua cửa sổ phòng giam chiếu vào.

 

Ta ngồi trước mặt nàng ta, rót rượu và gắp thức ăn cho nàng ta, tựa như lúc trước nàng ta lừa ta vào phủ.

 

"Thực ra ngươi căm hận ta và Tạ Thận Chi phải không? Vì vậy, ngươi đã trả thù ta rồi, người tiếp theo sẽ đến lượt hắn phải không?"

 

Ta chỉ cười và lắc đầu, thở dài nói:

 

"Ta yêu Hầu gia sâu đậm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cạnh tranh với ngươi, chỉ muốn làm thiếp thất.

 

Hầu gia tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, tại sao ngươi không chịu hiểu vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chim-se-tren-canh-cay-lanh-gia/chuong-17.html.]

 

Đích tỷ ngẩn người, trừng mắt nhìn ta một cách khinh thường:

 

"Loại nữ nhân chỉ biết lấy lòng nam nhân như ngươi thì hiểu cái gì? Thời đại kia của ta, không có thiếp thất."

 

Ta ngẩn ngơ nghe nàng ta kể lại chuyện xưa của nàng ta, không đành lòng ngắt lời.

 

Ta thật sự ngưỡng mộ nàng ta.

 

Thì ra vẫn còn có một thế giới như vậy, không cần tự hủy chính mình cũng có thể đòi lại một sự công bằng.

 

Nói đến đây, đích tỷ chợt nghĩ đến:

 

"Ngày Tết Trung Nguyên ở chùa, người hại ta có phải là ngươi không?"

 

Ta lắc đầu, nhìn nàng ta một cách thành thật:

 

"Ta không biết tại sao ngươi lại như vậy, tình cảnh như vậy, ta cũng chỉ có thể che đậy giúp Hầu gia.”

 

"Ta không lừa dối ngươi, chưa bao giờ lừa dối bất kỳ ai trong phủ này. Ly rượu này có độc, ta cũng đã nói cho ngươi biết."

 

Tỷ tỷ, sự thật không thể nói cho ngươi biết, dù là người đã chết.

 

Điều khiến ta ngạc nhiên là biết rõ là rượu có độc, đích tỷ vẫn uống hết ly.

 

Ta biết nàng ta ngu ngốc, nhưng cũng không hiểu tại sao lại ngu ngốc đến thế.

 

Người c.h.ế.t rồi thì không còn gì nữa.

 

Có lẽ vì tác dụng của rượu độc, trên mặt đích tỷ hiện lên một nụ cười gần như cuồng dại và say mê:

 

"Tuy ngươi đã mê hoặc trái tim của hầu gia, nhưng đợi đến khi ta c.h.ế.t đi, hắn sẽ lập tức hối hận muộn màng.”

 

"Hắn sẽ tra tấn người hại ta đến c.h.ế.t là ngươi, quãng đời còn lại hắn sẽ sống trong hối hận vì nhìn nhầm người." 

 

Đó là một chiến thắng tinh thần và sự thỏa mãn mà ta không hiểu được.

 

Ở khoảnh khắc đó, ta thực sự không hiểu nàng ta.

 

Đó có phải là điều mà thời đại đó đã dạy cho nàng ta không?

 

"Ta sẽ c.h.ế.t trong năm tháng hắn yêu ta nhất, trở thành ánh trăng mà hắn khắc sâu cả đời, còn ngươi dù đã được hưởng vinh hoa phú quý, lại vĩnh viễn không thể chiếm được trái tim của Tạ Thận Chi, ngươi không thắng được một người chết."

 

Nàng ta muốn dùng điều mà chính mình sợ hãi để làm ta sợ hãi.

 

"Vậy thì sau khi ngươi chết, ta sẽ tiếp nhận cửa hàng, tên họ, vinh quang, tất cả của ngươi.”

 

Loading...