Chiêu Hồn - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:00:56
Lượt xem: 168

3.

Trâu Dung đã chê't.

Theo lời khai của những người chứng kiến, Trâu Dung giống như bị trúng tà, vừa ra khỏi cửa tiểu khu thì trực tiếp lao thẳng ra đường lớn.

Sau đó liền bị xe tải lớn tông trúng, đầu lìa khỏi cổ, t/ử von/g ngay tại chỗ.

Cả người tôi sợ đến choáng váng.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

Đầu bên kia là một giọng nói tiều tụy, bà ấy hỏi tôi có phải là bạn của Hà Nguyệt không?

Tôi vội vàng nói vâng.

Đối phương giới thiệu với tôi rằng mình là mẹ của Hạ Nguyệt. Bà ấy thấy tôi gọi nhiều cuộc cho Hạ Nguyệt nên gọi lại cho tôi.

Sau đó, mẹ của Hà Nguyệt nói cho tôi biết một tin tức khiến tôi khiếp sợ không thôi. —

Hà Nguyệt cũng đã chê't.

Giờ phút này, rõ ràng mặt trời đang chiếu rọi trên đỉnh đầu nhưng toàn thân tôi lại cảm thấy ớn lạnh.

Sau khi Hà Nguyệt rời khỏi căn nhà thuê của chúng tôi, cậu ấy đã trở về nhà.

Đêm đó, mẹ Hà Nguyệt nghe thấy bên cạnh có tiếng thét chói tai thê lương, vội vàng chạy tới.

Nhưng mà chờ bà đẩy cửa ra thì đã muộn, Hà Nguyệt đã dùng kéo đ.â.m vào cổ họng mình.

……

Sau khi mẹ Hà Nguyệt cúp điện thoại, tôi đứng ở cửa tiểu khu, cả người phát run.

Điện thoại chợt của tôi vang lên.

Là bạn trai tôi, Diêu Huy.

“Lộ Lộ, anh lái xe tới đón em.”

Tôi ngẩng đầu, quả nhiên, xe Diêu Huy đang dừng ở bên kia đường.

Tôi giống như chê't đuối vớ được cành cây, lập tức chạy về phía anh.

Nhưng ngay khi tôi cách xe càng ngày càng gần, Diêu Huy giống như thấy rõ bóng dáng của tôi, điện thoại bên tai đột nhiên vang lên tiếng anh hét to: "Đứng yên!"

Tôi giật mình sững người.

Giọng của Diêu Huy cực kỳ nghiêm túc: "Lộ Lộ, đừng tới đây, em quay lại đi.”

Anh nói: "Lộ Lộ, phía sau em có thứ gì đó. Nếu em đi tiếp thì nó sẽ không vui."

4.

Tôi bị dọa đến mức choáng váng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chieu-hon/chuong-2.html.]

Nếu là người khác nói điều này, tôi cũng mặc kệ.

Nhưng người nói câu đó lại là Diêu Huy.

Bà của Diêu Huy là một Xuất Mã Tiên* nổi tiếng ở vùng Đông Bắc. Bản thân anh ấy từ nhỏ đã có nửa con mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.

(*để giải thích kỹ Xuất Mã Tiên là gì thì khá rắc rối, đại khái cũng liên quan đến phong thủy. Nếu ai muốn biết thêm đến nhánh này thì có thể kiếm bộ truyện cùng tên để tìm hiểu thử.)

Lúc mới yêu đương, Diêu Huy nói với tôi những lời này, tôi đều cười trừ, chỉ coi như anh đang khoác lác.

Diêu Huy thấy tôi không tin những thứ này thì không tiếp tục nói, sau đó cũng không nhắc thêm lần nào nữa.

Nhưng thời khắc này, từng lời anh nói trở nên vô cùng đáng sợ.

“Diêu Huy…” Tôi run rẩy gọi tên anh, lúc này tôi tiến lên vài bước và đến trước cửa xe của Diêu Huy. “Ý anh là, muốn em quay lại đó à?”

Diêu Huy xuống xe, vẻ mặt cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: “Lộ Lộ, em không thể đi xa hơn được nữa, nếu không thứ đó sẽ tức giận rồi giê't chê't em mất.”

“Biện pháp duy nhất mà em có thể làm bây giờ là quay trở lại.”

Tôi biết, tôi phải nghe lời Diêu Huy.

Phán đoán của anh ấy rất có thể là sự thật.

Hà Nguyệt và Trâu Dung đều rời khỏi nhà ngay sau khi nhận thấy có điều bất thường.

Nhưng điều chờ đợi họ là cái chê't.

Đúng như Diêu Huy đã nói, thứ trong căn nhà ma đang tức giận, không cho phép có người rời đi, nếu không sẽ lấy mạng của chúng tôi.

Tôi đành phải lê lết quay lại nơi đó.

Căn nhà thuê vốn bình thường không có gì lạ, giờ lại trở nên âm u thâm trầm đến lạ.

Trong tai nghe truyền đến giọng Diêu Huy: "Lộ Lộ, em phải bình tĩnh, anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp.”

“Em mở camera lên, đi một vòng quanh căn nhà này để anh xem qua một chút.”

Tôi làm theo lời Diêu Huy nói, sắc mặt anh ấy lập tức trở nên khó coi hơn rất nhiều.

“Căn nhà này là mộ thất nuôi xác, em gặp rắc rối lớn. "

Diêu Huy rơi vào trạng thái tự trách, lúc tôi thuê phòng thì đúng lúc anh đi công tác, không tới cùng tôi xem phòng, anh nói nếu như bản thân đến xem, chắc chắn sẽ không để tôi thuê chỗ này.

Nhưng lúc này nói gì thì cũng muộn rồi, tôi khóc hỏi anh: “Vậy em chỉ có thể chờ chê't thôi sao?”

“Cũng không hẳn.” Diêu Huy tỉnh táo lại, anh suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

“Đợt Thất Tịch lúc trước, anh có tặng cho em một chiếc khăn lụa, em còn giữ ở đó không?”

Tôi vội vàng gật đầu, đi tìm rồi cầm khăn lụa ra bên ngoài.

“Nó ở đây thì tốt rồi.” Diêu Huy thở phào nhẹ nhõm, “Khăn lụa này là do bà anh làm phép. Ban đêm đi ngủ em lấy nó che mặt, ma quỷ sẽ không tìm thấy em.”

“Liên tục bảy ngày mà thứ đó vẫn không tìm thấy người, sẽ tưởng rằng căn nhà này không có ai. Khi đó em lại chạy ra ngoài, nó sẽ không đuổi theo."

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện hay.

    Hải Miên 1 tuần trước · Trả lời

    • chậc.. lấy danh nghĩa là vì người mình yêu mà giăng hẳn 1 bàn cờ hại biết bnhiu người, lại còn giam lỏng linh hồn cô bé lại cùng người cha khốn kiếp,bất chấp cô bé ấy sợ hãi vô cùng, linh hồn người mẹ vì muốn gặp con mà ko thể vào chỉ có thể đứng ngoài hành lang làm bạn với ẻm, đúng là uổng có nhãn âm dương lại còn là con cháu of tiên nhân,phước báo quá trời như vậy cuối cùng chỉ vì sự ích kỷ mù quáng of bản thân mà mất tất cả,lưng còn đeo thêm tội nghiệt...đúng là tự làm bậy ko thể sống.. thank chủ nhà đã uppp

      ebe 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...