Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiếu Hoa công chúa - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-15 16:00:37
Lượt xem: 4,614

18

"Chiếu hoa quá lỗ mãng, hôm nay phụ thân Vinh phi cùng một đám môn sinh củ hắn, thế nhưng là trên triều đình vạch tội nàng."

Lúc sắp sửa đi ngủ, Hoàng đế đột nhiên nói.

Ta từ từ nhắm hai mắt, tự nhiên biết Vinh phi vì sao dám nhiều lần lấy ngôn ngữ uy hiếp, chọc giận ta. Vinh phi cậy có người sau lưng, nhưng tại sao ta phải tự mình đối phó?

Ta còn có Hoàng đế cơ mà.

"Ngủ rồi à?" Gặp ta không đáp lời, Hoàng đế đứng dậy nhìn ta một chút.

Sau đó, hắn sai người tắt đèn.

Ta đã mơ một giấc mộng, mơ tới hoàng tỷ.

Nàng thật vui vẻ a, vuốt bụng dưới lại gọi ta: "Chiếu Hoa, mau tới đây!"

Niềm vui tràn đầy trong lồng ngực, ta chạy chậm lại gần, vươn tay cũng không dám sờ vào bụng dưới của hoàng tỷ..

"Chiếu Hoa, đừng sợ." Hoàng tỷ nắm chặt tay của ta, đem đặt tại trên bụng, một bàn tay dính máu

Không có gì cả.

Cái gì cũng bị mất!

Trên bụng hoàng tỷ, chỉ còn một cái lỗ máu.

Ta bị dọa đến thét lên, chẳng biết lúc nào đã ôm hoàng tỷ ngã trên đất mà gào khóc.

Ta cầu trời cầu đất, cầu mỗi người diện mạo mơ hồ trước mặt —— Mau cứu hoàng tỷ! Các ngươi mau cứu hoàng tỷ a!

Hoàng tỷ trong n.g.ự.c bị ta quấy nhiễu, bỗng nhiên mở mắt ra: "Chiếu Hoa, ngươi vì sao còn không vì ta báo thù?"

......

"Hoàng!"

"Chiếu Hoa Chiếu Hoa! Trẫm ở đây này! Ở đây! Tỉnh lại đi!"

Tay bị một bàn tay ấm áp bao trùm, ta mở mắt giữa m.ô.n.g lung, gặp được Hoàng đế gương mặt đầy rấy lo lắng

Gặp ta rốt cục cũng tỉnh, hắn thở dài một hơi: "Mơ thấy ác mộng phải không?"

Ta thất thần nhìn qua Hoàng đế, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy ngược vào bên trong sợi tóc

Vì sao ngươi không yêu hoàng tỷ của ta?

Nàng tốt như vậy, ngươi vì sao không yêu nàng, còn bỏ mặc nàng chết.

Hoàng tỷ sợ đau như thế, thời điểm ra đi hẳn là sợ hãi a......

"Đều là mộng, đều là giả, Chiếu Hoa không sợ." Hoàng đế gặp ta rơi lệ, chủ động hôn lên mặt ta.

Chờ cảm xúc ổn định, hắn mới hỏi: "Mơ tới cái gì?"

Ta nhìn qua chỗ trống không, thì thào: "Nàng nói ta sẽ giống như a tỷ ta thôi, a tỷ chính là nàng giết."

"A tỷ của nàng?"

Hoàng đế có bỗng nhiên mê mang một lát, ngay sau đó thay đổi mặt: "Hoắc Quân......"

Miệng dừng lại, hắn nhớ tới tới, rốt cục cũng nhớ lại!

—— Hoắc Chiếu Hoa còn có một người tỷ tỷ, c.h.ế.t thảm trong cung điện của hắn.

Thần sắc của Hoàng đế biến ảo ngàn vạn, nhìn ta chằm chằm trong mắt lóe ra cảm xúc khó mà nói rõ.

Sau đó, hắn cúi người ôm lấy ta, trấn an nói: "Không sợ, Chiếu Hoa sẽ không như thế."

Tay của hắn du tẩu trên ngươi ta một hồi, cuối cùng rơi vào bụng dưới: "Trẫm sẽ vì nàng lấy lại công đạo."

Ta nhẹ nhàng gật đầu, quay lại ôm hắn, ánh mắt không mang cảm xúc nở nụ cười nhẹ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chieu-hoa-cong-chua/chuong-9.html.]

Đao của ta ơi......

Đừng đem mình mài đến quá nhanh, đao cùn cắt thịt, mới có ý nghĩa chứ.

19

Một tháng sau, Hoàng đế đầy mặt vui mừng tới tìm ta.

Trên mặt cười giống như thiếu niên đơn thuần, hắn dắt tay của ta: "Chiếu Hoa, trẫm có lễ vật muốn cho nàng này."

Không chờ đợi ta hỏi nhiều lời, Hoàng đế hứng thú bừng bừng nắm tay dắt ta đi hình phòng.

Hình phòng vẫn là hình phòng như cũ thôi.

Người còn chưa tới, liền có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết bên trong.

Ta bén nhạy bắt được thanh âm quen thuộc, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng đế.

Là Vinh phi.

Nàng mang theo xiềng xích, quần áo tả tơi nằm rạp trên mặt đất, giống như một con ch.ó chờ chết.

"Chiếu Hoa, nàng có vui không?" Hoàng đế hỏi ta.

Vinh phi nghe được thanh âm của Hoàng đế, giãy dụa muốn đứng dậy, "Hoàng Thượng! Thần thiếp không có hại Hoắc Chiếu Hoa! Thần thiếp không có!"

Nàng lắp bắp bò lổm ngổm, hướng Hoàng đế bò đến.

Lúc này ta mới phát hiện, Vinh phi bị phế chân rồi.

Nhìn mà xem.

Hoàng đế nhớ không rõ bao nhiêu người bị hắn hại nữa rồi.

Hoàng tỷ của ta, bị phế chính là hai tay cơ mà!

"Là ngươi!" Vinh phi cuối cùng thấy được ta, "Nhất định là ngươi trước mặt hoàng thượng nói cái gì rồi! Là ngươi hại ta đến tận đây! Ngươi dựa vào cái gì?! Cha ta...... cha ta đâu?"

Vinh phi có chút điên dại, tinh thần mê muội.

Một hồi chửi mắng ta, một hồi lại muốn gặp cha mẹ.

Ta quay đầu hỏi Hoàng đế: "Cha mẹ của Vinh phi đâu?"

"Toàn bộ hạ ngục rồi." Hoàng đế lãnh đạm nói tiếp.

Vinh phi giống như là đột nhiên thanh tỉnh, đột nhiên dừng kêu khóc.

Vô thần mà nhìn chằm chằm vào vạt áo Hoàng đế một hồi, nàng đột nhiên nổi giận: "Cha ta đã vì hoàng vị của người bỏ ra bao nhiêu sức lực? Vì ngươi loại bỏ bao nhiêu phe đối lập! Trước khi ngươi ổn thoả triều chính, đều là cha ta giúp ngươi a! Dựa vào cái gì! Ngươi dựa vào cái gì?!"

Hoàng đế lặng lẽ đạp nàng ra, cao giọng nói: "Người đâu mau tới!——"

Sau một tiếng ra lệnh, mấy nam nhân cường tráng xuất hiện, đem Vinh phi kéo về phía nơi hẻo lánh.

Sự chú ý của ta bị thu hút —— Mấy nam nhân kia...... Chính là bọn mang hoàng tỷ về nhà, chuyện của hoàng tỷ, bọn hắn cũng có một phần!

Trong lòng ta tràn đầy vui sướng, tinh tế dày đặc, cơ hồ lấp đầy linh hồn rách rưới của ta.

Ta muốn bọn hắn!

Ngày nào cũng được, ta muốn lấy được hết thảy bọn hắn!

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Trẫm vì hoàng tỷ nàng mà báo thù, nàng không vui sao?" Hoàng đế đột nhiên hỏi ta, ánh mắt lưu luyến.

Ta nên vui vẻ à?

Ta vui lắm.

Hoàng đế thật dễ nghe lời, giống như chó xin thịt ăn.

Vì dỗ ta vui, hắn cái gì cũng nguyện ý làm.

—— Hắn cho là hắn đã làm được rồi.

Loading...