Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chiêu Chiêu Dã Tâm - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:51:50
Lượt xem: 196

6

Ta không định làm gì cả.

 

Hoặc là nói tất cả mọi chuyện trước đó đều đã hoàn thành, hiện giờ chỉ cần chậm rãi chờ đợi một ít biến hóa hắn sẽ tạo ra là được.

 

Cỗ kiệu đỏ rực dừng ở cửa tướng phủ, phụ thân đỏ mắt, đem tay ta nắm ở lòng bàn tay của ông, khóe mắt chứa đầy nước mắt.

 

Ông há miệng hỏi: "Nhất định phải như thế?”

 

Ta đưa tay lau đi nước mắt của phụ thân, kiên định nói: "Phụ thân, nữ nhi không hối hận.”

 

Phụ thân gật gật đầu, như là hạ bao nhiêu quyết tâm mới bình tĩnh đưa ta ra khỏi tướng phủ.

 

Ta cùng cỗ kiệu của Chương Noãn Châu dừng trước cửa vương phủ, cùng xuống kiệu, cùng vào phủ.

 

Chỉ là Diệp Tử Hiên nên ở trong phủ hiện tại lại không biết tung tích.

 

Hai cỗ kiệu vừa mới nâng vào trong phủ, người phía sau đã đóng cửa lại.

 

Tiếng kèn ngoài phủ vang vọng thiên địa, trong phủ lại an tĩnh dị thường.

 

Người khiêng kiệu, vòng qua chính sảnh thẳng tắp đưa hai người chúng ta vào hậu viện.

 

Hai người chúng ta được đỡ xuống kiệu, được đưa vào cùng một gian phòng.

 

Trương Noãn Châu vén khăn voan lên, chất vấn ma ma trông coi chúng ta:

 

“Diệp Tử Hiên ở nơi nào?”

 

Ma ma khó xử hồi đáp: "Gia bảo hai vị chờ một chút, thành hôn không vội.”

 

Chương Noãn Châu cũng không phải là người cái gì cũng nghe: "Ngày đại hôn không có ở đây, hắn nếu là muốn hối hôn liền nói trước!"

 

Ta ném khăn voan, tiến lên cầm tay Chương Noãn Châu, nhẹ giọng trấn an nàng: "Đừng vội, chúng ta chờ một chút.”

 

Đợi đến lúc bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết và c.h.é.m giết.

 

Chương Noãn Châu như là bỗng nhiên ý thức được cái gì, co người tựa vào bên cạnh ta:

 

“Hắn làm sao có thể...... Sao lại to gan như vậy.”

 

Ta bị câu nói này của nàng chọc cười, trêu chọc nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi biết.”

 

Nàng hoảng sợ lắc đầu: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay hắn sẽ động thủ, dù sao...... Hôm nay là ngày đại hôn của hắn.”

 

Mèo không ăn cá

Ta vẫn cười khẽ như trước.

 

Chính là bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của hắn, cho nên không ai sẽ nghĩ tới hắn hôm nay động thủ.

 

Thậm chí rất nhiều quan viên tay không hớn hở đến dự hôn lễ của hắn.

 

Tiền sảnh một chút thanh âm cũng không có, tám phần là tân khách đều bị khống chế.

 

Từ giữa trưa ánh mặt trời đến mặt trời nghiêng về phía tây, âm thanh ngoài cửa không có một khắc nào là ngừng lại.

 

Ta thở dài một hơi, nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên người, đi tới trước cửa nói:

 

“Mở cửa ra!”

 

Ma ma bên ngoài rõ ràng có chút chần chờ, ấp úng không dám nói một câu.

 

Ta vẫn giữ tư thế như cũ nói: "Mở cửa!”

 

“Ngài cũng đừng trach chúng ta, lúc gia đi đã nói qua, sẽ không cho ngài rời khỏi nơi này.”

 

Ta hừ lạnh một tiếng, những ma ma này ngược lại đối với Diệp Tử Hiên rất trung thành.

 

Chương Noãn Châu cũng đứng lên, đứng ở bên cạnh ta: "Ngươi muốn làm gì?”

 

Thần sắc ta dịu dàng hơn, nói với nàng : "Yên tâm, tóm lại sẽ không có chuyện gì ngu ngốc.”

 

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?”

 

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn ra bên ngoài:

 

“Đỗ Mộc, còn chần chờ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chieu-chieu-da-tam/chuong-6.html.]

 

Ta vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến hai tiếng rên rỉ, sau đó, cửa đã bị Đỗ Mộc mở ra.

 

Chỉ là khóe miệng của hắn dính vết máu, giống như vừa mới khổ chiến một phen.

 

Ta không để ý hắn, đi thẳng về phía đại sảnh.

Chương Noãn Châu nhìn trái nhìn phải một chút, liền đi theo.

 

Còn chưa tới đại sảnh, đã nghe thấy một tiếng: 

 

"Lão phu liều mạng với ngươi!”

 

Ta bước nhanh hơn, đứng ở đầu đại sảnh cao giọng nói: "Tề lão tiên sinh, cẩn thận!"

 

Tề lão đang trợn tròn mắt, lúc nhìn thấy ta thì chuyển đối tượng công kích, lao thẳng về phía ta:

 

“Chu Loan, ngươi cùng Diệp Tử Hiên chính là cùng chung một ruộc!”

 

Đỗ Mộc tiến lên ngăn cản Tề lão, Chương Noãn Châu từ phía sau lặng lẽ đỡ lấy ta.

 

Ta điều chỉnh hơi thở để trông bình thường hơn:

“Tề lão, Tề đại nhân. Còn có các vị đại nhân đang ngồi! Ta biết trong lòng các ngươi đang suy nghĩ cái gì. Nhưng đây đã là chuyện không có cách nào nghịch chuyển, thay vì ở chỗ này phản kháng, uổng phí tính mạng của mình, không bằng suy nghĩ một chút, sau khi tân hoàng đăng cơ, các vị có thể làm những chuyện gì.”

 

Tề lão cười nhạo một tiếng, trực tiếp đem lời của ta không nhìn:

 

"Ngươi một tiểu nữ oa còn chưa cập kê, biết cái gì? Diệp Tử Hiên hắn nếu là thành công, đó chính là soán vị! hơn nữa, ngươi biết hắn hiện tại ở bên ngoài đã g.i.ế.c bao nhiêu người không?”

 

Ta liếc mắt nhìn Tề lão, lại quét mắt nhìn những người lớn xung quanh một chút:

 

"Các vị đại nhân, ta từng cùng Ngũ hoàng tử, Diệp Tử Hiên cùng nhau đi Giang Xuyên cứu nạn. Ta đã thấy qua cái gì gọi là trôi dạt khắp nơi, cái gì gọi là mất con cái, gặp qua cái gì gọi là lê dân bách tính đều không chỗ nương tựa."

 

“Nhưng Ngũ hoàng tử đã làm gì? Hắn mượn danh tiếng cứu trợ thiên tai ôm tiền, đập lớn xây dựng cùng ngày liền sụp đổ.”

 

“Các vị đến nói cho ta biết, vương triều như vậy, cho dù không diệt thì có thể mang đến cho lê dân bách tính cái gì đây? Cho dù hiện tại Diệp Tử Hiên không phản, tương lai cũng sẽ có người khác tới phản!"

 

Tề lão thần sắc né tránh: "Những thứ này bất quá là Diệp Tử Hiên tham luyến ngôi vị hoàng đế lấy cớ mà thôi.”

 

Ta không khỏi lạnh mặt: "Nếu như ta nhớ không lầm, Tề lão phụ trách chính là lương thực thu thuế Tế Châu đi, nhìn ngươi mấy năm gần đây thu thuế đi, hàng năm thu thuế ít bao nhiêu, đất đai ít bao nhiêu, nông dân ít bao nhiêu, lưu dân lại nhiều bao nhiêu, trong lòng của ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm suy nghĩ sao?"

 

Tề lão nghe vậy liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

 

"Các vị nên may mắn, hiện tại đứng ở trong phủ Diệp Tử Hiên, chứng minh hắn còn đang tín nhiệm các vị, có lẽ sau đó còn có thể lại mưu thượng một quan nửa chức. Nếu là lại phản kháng, sợ là ngay cả mạng đều không giữ được."

 

Ta vừa dứt lời, Diệp Tử Hiên thanh âm liền truyền tới: 

"Ta còn chưa từng nghĩ tới A Loan có kiến giải như vậy.”

 

Ta quay đầu nhìn về phía Diệp Tử Hiên, nhìn thấy khôi giáp lộ ra một góc màu vàng, sau một khắc ta liền quỳ xuống:

 

“Cung nghênh tân đế!”

 

Chương Noãn Châu đứng sau lưng ta cũng lập tức quỳ xuống.

 

Theo sát phía sau, là các vị quan viên, đại nhân lúc trước còn đang ồn ào muốn liều mạng.

 

Diệp Tử Hiên đứng xa xa, nhìn ta ánh mắt thay liên tục thay đổi.

 

Nhưng ta không hoảng hốt chút nào, vẫn bình tĩnh hành lễ như trước.

 

Một lát sau, hắn mới đỡ ta dậy: "A Loan hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngày khác ta sẽ nói rõ với ngươi.”

 

Nói xong, hắn liền đưa mắt bảo thị vệ đưa ta và Chương Noãn Châu về chỗ cũ.

 

Ta tự nhiên là nghe lời người đi theo hắn.

 

Thẳng đến khi trở lại gian phòng vừa rồi, 

 

Chương Noãn Châu mới mở miệng nói:

“Ngươi vừa rồi thật sự quá lỗ mãng, những người đó Diệp Tử Hiên tự mình sẽ thu phục.”

 

Ta cười quay đầu nhìn Chương Noãn Châu: 

 

"Tại sao ta phải bắt hắn ta thu phục?”

 

Chương Noãn Châu sửng sốt một chút: "Ngươi...”

 

Ta không có tiếp quan tâm tục phản ứng nàng, chỉ là gọi tới ám vệ của ta, Diệp Tử Hiên có kế hoạch của hắn, mà ta cũng có kế hoạch của mình.

Loading...