Chiến Lược Của Trà Xanh Cao Cấp - C10 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:31:22
Lượt xem: 3,062

Tôi lạnh nhạt xem màn kịch Tô Tình đang biểu diễn.

Đúng vậy, Tô Tình là giả điên.

Khi không có ai chú ý đến cô ta, cô ta nhìn tôi với vẻ thù hận.

Được rồi, vì cô ta rất điên nên tôi sẽ giúp cô ta một tay.

Sau khi Tô Tình được đưa về nhà, cả gia đình đã chăm sóc cẩn thận để không chọc tức cô ta.

Và Tô Tình cũng thích sự chăm sóc này, mọi người đều dành sự chú ý cho cô ta.

Cô ta có thể vì “căn bệnh” của mình mà làm bất cứ điều gì cô ta muốn, vứt cặp sách của tôi, dội nước lạnh lên giường tôi, kéo mẹ Tô ngủ cùng cô ta, độc chiếm Tô Viễn.

Thái độ của Tô gia đối với cô ta cũng rất phức tạp, chỉ là nhìn tình trạng cô ta như vậy cũng không nói được lời nào.

Nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, Tô Tình sẽ trở nên rất tỉnh táo.

Những người khác còn chưa có trở về, Tô Tình ở phòng khách xem hoạt hình.

Thấy tôi đi xuống lầu, Tô Tình lườm tôi một cái rồi tiếp tục xem phim.

Tôi chậm rãi tiến đến trước mặt cô ta: "Thật là ngu ngốc, vĩnh viễn chỉ có thể đóng vai kẻ tâm thần!"

Tô Tình cũng không tức giận, cười nói: "Thì sao? Kẻ tâm thần g.i.ế.c người cũng không phạm pháp! Cô cẩn thận một chút!"

Tôi liếc nhìn cây kéo đã đặt trước trên bàn cà phê, lắc đầu nói với Tô Tình: "Giả mãi mãi là giả! Cho dù cô có giả vờ thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã không còn là công chúa nhỏ được họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nữa rồi."

Tô Tình bị kích thích: "Câm miệng, câm miệng!"

Tôi còn chưa dứt lời, Tô Tình đã nhặt cây kéo trên bàn trà, lao nhanh về phía tôi.

Cô ta sẽ g.i.ế.c tôi.

Tôi dùng tay chặn lại động tác của cô ấy, tiếp tục nói: "Nhìn lại bản thân cô đi, xem ra cô vẫn còn ngốc như vậy!"

Tô Tình dùng hết sức sức và lao tới phái tôi không chút do dự.

Ngay sau đó, những người khác vừa quay lại và đụng phải cảnh này.

Mẹ Tô sợ hãi hét lớn, Tô Viễn cùng bố Tô đã Tô Tình lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chien-luoc-cua-tra-xanh-cao-cap/c10-het.html.]

Tô Tình lúc này mới ý thức được mình đã làm cái gì, vội vàng buông tay ra.

Chiếc kéo rơi xuống đất.

Mẹ Tô vẻ mặt mệt mỏi nói: "Quên đi, đưa con bé vào trại an dưỡng là được."

Tô Tình lập tức hét lên: "Con không bị bệnh! Bố, mẹ, anh trai! Con thực sự không bị bệnh, đừng đưa con vào trại an dưỡng."

Tô Viễn ôm tôi và nhìn Tô Tình một cách lạnh lùng.

Tô Tình ngay lập tức được gửi đến trại an dưỡng.

Đồng thời, bố ruột và anh trai của cô ta cũng bị kết án vì tội bắt cóc.

Sau khi Tô Tình rời đi, mọi thứ trong Tô gia đều trở nên tốt hơn.

Bố Tô vẫn đưa tôi vào công ty và đích thân dạy tôi.

Mẹ Tô cũng đưa tôi đi giao lưu khắp nơi, giới thiệu tôi là con gái của bà với mọi người.

Tô Viễn đi đâu cũng đặt tôi trong lòng, ngày nào cũng lải nhải tôi vài câu.

Coi như trà xanh cao cấp là tôi đây đã công lược thành công.

Tôi thở dài, thật cô đơn biết bao khi trở nên bất khả chiến bại.

Sau khi có kết quả cao khảo, Giang Chu và tôi đều có thành tích không tệ.

Chúng tôi quyết định cùng nhau đi du học.

Ngày tôi đi, cả Tô gia đến tiễn tôi, bố mẹ Tô nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không muốn buông, còn Tô Viễn thì dặn dò đủ điều.

Tôi nhìn mọi thứ trước mặt với một nụ cười trên môi.

Nếu như nguyên chủ còn sống, cô ấy nhất định cũng rất vui vẻ đi?

Giang Chu xoa đầu tôi: "Đi thôi."

Tôi vẫy tay chào họ, quay người bước vào cuộc sống mới với Giang Chu.

Toàn văn hoàn.

Bình luận

4 bình luận

Loading...