Chiếm Hữu - Chương 52

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:29:41
Lượt xem: 59

Mới đi ra khỏi cửa được vài bước, một cô y tá liền nhìn thấy Nhược Vũ và lập tức tiến lại gần, đỡ cô dậy, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại ra ngoài này?…Cô muốn sang thăm đứa bé phải không?”

Nhược Vũ ngần ngại một chút rồi mới gật đầu.

Y tá lấy xe lăn, giúp Nhược Vũ ngồi vào và đẩy cô đến phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh.

Qua tấm kính, Nhược Vũ thấy một đứa bé mũm mĩm nằm trong lồng ấp.

“Là con trai, cơ quan hô hấp của bé rất khỏe nên không cần đến ống thở.” Cô y tá bên cạnh giải thích.

Thằng bé đang ngủ nhưng vẫn ngậm ngón tay vào miệng theo thói quen. Đây là tật xấu từ khi bé còn trong bụng mẹ. Trước đây, khi siêu âm bốn chiều, cả hai đã thấy hành động mút tay của bé. Khi ấy, Triệu Vỹ Đình cười như vừa nhặt được vàng, ngắm mãi không chán, trong khi cô lại chẳng thấy hứng thú gì, thậm chí không buồn nhìn lâu.

Dường như thằng bé cảm nhận được mẹ đến thăm nên thả ngón tay ra, cái mũi nhỏ hơi nhăn lại, oe oe kêu như con mèo. Dù sao thì thằng bé cũng sinh non gần hai tháng, tiếng khóc không được to như những đứa trẻ khác. Nhược Vũ cảm thấy tim mình thắt lại, không rõ nguyên nhân vì sao.

Cô y tá đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Nhược Vũ, liền an ủi: “Đừng lo, thằng bé hơi yếu nhưng sau này sẽ khỏe lên nhanh thôi.”

Môi Nhược Vũ khẽ mấp máy, miệng cứ mở rồi lại ngậm, mãi sau mới hỏi: “Người…người đàn ông vào đây cùng tôi…sao rồi?”

Cô y tá có vẻ bối rối, cuối cùng cũng trả lời: “Anh ấy vẫn chưa qua cơn nguy kịch…Cô muốn thăm anh ấy không? Anh ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt số hai…”

Ngoài dự đoán của cô y tá, Nhược Vũ không tỏ vẻ lo lắng nữa, chỉ mệt mỏi nói: “Phiền cô đưa tôi về phòng, tôi hơi mệt.”

Khi cô về đến phòng, Viên Hân Hân cũng vừa mua cơm xong. Nhược Vũ nhìn bát cháo móng giò, đúng chuẩn bữa ăn khi ở cữ, chẳng hứng thú gì, chỉ nói mệt rồi nằm xuống giường. Viên Hân Hân nghĩ cô muốn nghỉ ngơi nên nhẹ nhàng mở cửa và ra ngoài.

Nhược Vũ nằm trên giường, trong đầu trống rỗng, ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại là —— có thể, Triệu Vỹ Đình sẽ chết.

Chuyện này đáng ra nên mừng, nhưng không hiểu vì sao lại khiến tâm trí cô rối loạn. Vị m.á.u tanh nồng trong cổ họng lại trào lên.

Cơ thể suy nhược do sinh non, chỉ cần cử động nhẹ đã khiến cô choáng váng, xoay người mấy lần vẫn không ngủ được. Cứ trằn trọc như vậy một lúc, cuối cùng, cô ngồi hẳn dậy.

Viên Hân Hân nghe thấy tiếng động liền bước vào, “Cậu dậy rồi à? Muốn ăn gì không?”

Nhược Vũ khẽ hỏi cô ấy, “Cậu…đã sang phòng Triệu Vỹ Đình chưa?”

Viên Hân Hân nghe vậy, không giấu được sự xót xa, nói với cô: “Nhược Vũ, Triệu Vỹ Đình…Anh ấy…Có lẽ không qua khỏi lần này đâu.”

Nhược Vũ run lên, rồi bình tĩnh lại, “Anh ấy có tiền, mời bác sĩ giỏi nhất cũng không được sao?”

“Đây không phải là vấn đề về bác sĩ! Vấn đề là, nhóm m.á.u của Triệu Vỹ Đình cực kỳ hiếm! Cậu biết không, anh ta bị trúng đạn ở bụng, đạn đã xuyên thủng ruột, nhưng bác sĩ phát hiện ra anh ta có nhóm m.á.u gấu trúc*, nhóm m.á.u rất hiếm, tìm trong kho m.á.u của nhiều bệnh viện lớn cũng không có m.á.u phù hợp!”

*Đây là nhóm m.á.u RH âm tính, cực kỳ hiếm, nên được gọi là nhóm m.á.u gấu trúc.

Nghe đến nhóm m.á.u gấu trúc, Nhược Vũ sững sờ. Kết quả ADN cho thấy, cô và Triệu Dương đều có nhóm m.á.u AB. Chẳng nhẽ, Triệu Vỹ Đình có cùng nhóm m.á.u với mẹ?

Dù buồn bã, Viên Hân Hân vẫn không thể bỏ qua tính tò mò, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.

“Cậu biết không, Cẩn Minh như phát điên lên, đầu tiên là gọi điện thoại cho bố Triệu Vỹ Đình, nhưng ông ta có nhóm m.á.u AB. Sau đó, Cẩn Minh gọi điện sang nhà ngoại của Triệu Vỹ Đình, nhưng cả nhà đều có nhóm m.á.u thông thường, ngay cả mẹ anh ta cũng có nhóm m.á.u O! Cậu biết không, lúc đó, mặt bố Triệu Vỹ Đình tái mét, Triệu Vỹ Đình còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu thì ông ta đã đá văng ghế ở hành lang, rồi tức giận bỏ về… Nhược Vũ này, tớ hơi dốt môn sinh học, cậu thử nói xem, người nhóm m.á.u AB với người nhóm m.á.u O có thể sinh con nhóm m.á.u gấu trúc không?”

Nhược Vũ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tai ù đi, một lúc lâu sau mới nắm c.h.ặ.t t.a.y Viên Hân Hân, “Cậu chắc chắn là Triệu Vỹ Đình không cùng nhóm m.á.u với Triệu Dương và mẹ anh ta chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-huu/chuong-52.html.]

Nghe Nhược Vũ hỏi vậy, Viên Hân Hân vỗ đùi, như vừa nhận ra điều gì: “À —— tớ hiểu rồi! Có khi nào Triệu Vỹ Đình bị bế nhầm lúc mới sinh không? Anh ta không phải là con nhà họ Triệu?”

Triệu Vỹ Đình bị bế nhầm hay Triệu Dương bị lừa, Nhược Vũ không thể kiểm chứng. Nhưng, có một điều không thể nghi ngờ, đó là anh và cô không có quan hệ huyết thống. Nghĩ đến đứa bé còn đang nằm trong lồng kính, biết rằng nó không mang tội lỗi trên vai, Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm.

“Thế…Triệu Vỹ Đình không được truyền m.á.u phù hợp…làm sao qua được ca phẫu thuật?”

Nghe Nhược Vũ hỏi, mắt Viên Hân Hân sáng lên: “Đã bảo lúc cần kíp thì phải dựa vào bạn thân mà! Cẩn Minh như thần ấy, thông qua cục cảnh sát tìm được ba người có nhóm m.á.u đó, chưa đầy nửa tiếng! Anh ấy lên máy bay ngay, vừa quỳ vừa cầu xin người ta mới đưa được người ta đến, nên ca mổ mới thành công… Nhưng mà nhóm m.á.u này có tỷ lệ bài xích cao, giờ thì Triệu Vỹ Đình vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm!”

Nghe được tin ca mổ thành công, Nhược Vũ chợt thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô muốn đi xem anh thế nào, nhưng vẫn không gạt được chướng ngại tâm lý. Sau khi cô ăn xong nửa bát cháo, Cẩn Minh đến đón Viên Hân Hân và nói với Nhược Vũ rằng chị Nguyệt và cô y tá mà Triệu Vỹ Đình đã thuê ở ngay phòng bên cạnh, chỉ cần ấn chuông là họ sẽ sang.

Khi họ đã đi, Nhược Vũ liền gọi y tá đưa mình sang phòng Triệu Vỹ Đình.

Người đàn ông luôn ngang ngược giờ lại hoàn toàn ngoan ngoãn. Nhược Vũ ngồi cạnh giường, lần đầu tiên trong đời ngắm người đàn ông mà cô đã sinh con cho.

Lúc này, do thiếu m.á.u và mới mổ, da anh tái nhợt như bị quỷ hút máu, cái miệng luôn nở nụ cười nham hiểm giờ lại mím chặt, đôi mắt khép lại, hàng mi vẫn dài như trước. Trên người anh cắm đầy dây dợ, màn hình của chiếc máy bên cạnh chứng minh anh vẫn tồn tại trên đời này.

Nhược Vũ phát hiện, vì thiếu nước nên môi anh khô nẻ. Cô vội gọi y tá lấy cái khăn bông, nhúng chút nước ấm rồi thấm lên môi anh.

Dần dần, tay Nhược Vũ đã lau xuống xương quai xanh của anh, xốc cổ áo bệnh nhân ra, cô có thể thấy rõ vết thương trên đầu vai.

Trước kia cô vẫn nghĩ, tại sao lúc bé mình chỉ cắn có một cái mà lại thành vết sẹo kinh khủng như thế, giờ thì đã rõ ràng.

Trên đời này, người thật lòng với Nhược Vũ không nhiều. Còn nhớ, trước đây, mỗi khi thuê ngôn tình về đọc, thấy cảnh nam chính sống c.h.ế.t vì nữ chính, cô chỉ cười nhạt. Bây giờ, thật sự có một người đàn ông như vậy, anh có thể vì cô mà hy sinh tính mạng, nhưng…người đàn ông này lại hành hạ cô, khiến nỗi hận của cô không tan đi được.

Mối nợ này thật khó tính toán, cũng giống như vết sẹo kia, ghi nhớ không được, xóa bỏ không xong, muốn quên nhưng lại khắc tận xương tủy…

Mấy ngày nay, cứ ăn cơm xong là Nhược Vũ lại nhờ y tá đưa mình sang ngắm con. Chị Nguyệt giúp cô vắt sữa vào bình rồi đút cho thằng bé bú.

Dạ dày của đứa trẻ sinh non không được tốt như đứa trẻ đủ tháng, chỉ hơi nhiều là sẽ bị sặc, cho nó ăn sữa mà phải cẩn thận như truyền thuốc vậy. Sau khi ăn no, thằng bé có vẻ tỉnh hẳn, lúc đó Nhược Vũ mới có thể bế nó.

Tiếng khóc của thằng bé chỉ như mèo kêu, lúc cười rộ lên lại rất đáng yêu. Có lẽ là do tình cảm mẹ con, mỗi lần Nhược Vũ bế, nó luôn mở cái miệng chưa mọc răng ra, thỉnh thoảng lại phì phì nước bọt.

Mặc dù Nhược Vũ vẫn chưa quen với vai trò làm mẹ, nhưng khi bế đứa bé mềm mại vào lòng, nhìn nó cười, cô lại không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó qua lớp khẩu trang.

Tính từ sau khi phẫu thuật, Triệu Vỹ Đình đã hôn mê được ba ngày. Bác sĩ nói rằng đây là di chứng do mất m.á.u quá nhiều, cũng không loại trừ khả năng anh sẽ hôn mê mãi mãi, trở thành người thực vật.

Khi nghe tin này, thậm chí cô đã nghĩ, như vậy cũng không sao, cô…sẽ chăm sóc người đàn ông này cả đời.

Đêm nay, Nhược Vũ ngủ không được ngon. Cô mơ hồ cảm thấy mình đang trong căn nhà có tường màu trắng ở huyện. Không gian quen thuộc, vẫn là bầu không khí ngột ngạt quen thuộc, có tiếng mắng chửi của Lương Trạch Dương truyền ra từ phòng ngủ, có tiếng khóc đứt quãng của mẹ…Những âm thanh ấy xuyên qua màng nhĩ của cô đến mức đau buốt…

Cô muốn lao ra khỏi căn nhà này, nhưng ngoài cửa đầy những bóng ma chập chờn, dường như có vô số móng vuốt đang cào vào cánh cửa sắt tồi tàn.

Làm sao đây? Nhược Vũ cảm thấy những con quái thú ngoài cửa đang muốn ăn thịt người, cô hốt hoảng, không tìm ra phương hướng, quay cuồng như con ruồi mất đầu trong căn phòng.

Bất chợt, có một bàn tay tóm lấy cô, “Đi! Cùng anh nhảy qua cửa sổ!” Nhìn xuống dưới, đó là một vực sâu thăm thẳm, Nhược Vũ quay đầu nhìn cậu bé đứng bên cạnh —— Đó là Triệu Vỹ Đình khi mười hai tuổi.

“Nhảy được không? Chúng ta sẽ c.h.ế.t mất!” Triệu Vỹ Đình không nói gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Cô không biết mình bị làm sao, lại giống như đang bị thôi miên, chầm chậm bước lên bậc cửa sổ. Cô nhắm hai mắt, thả người, lao thẳng xuống dưới. Đây giống như ảo giác, Nhược Vũ đang nằm trên giường chợt run mạnh lên. Khi vừa mở to mắt, cô vẫn tưởng mình đang rơi xuống dưới, thịt nát xương tan trong tích tắc…

Trán cô đổ đầy mồ hôi, sau khi tỉnh táo, cô mới phát hiện ra, tay cô đang được một bàn tay to lớn khác nắm chặt. Mấy vệt sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, cô nhìn thấy chủ nhân của bàn tay ấy đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt mệt mỏi nhưng sáng trong.

Bình luận

4 bình luận

  • Tớ mới đọc tới chương 11 thui nhưng tớ không hiểu tại sao nữ chính có quyền làm hỏng laptop của người khác 1 cách vô lí thế ạ, tớ hơi lấn cấn vụ này luôn mặc dù nu9 là nu9 nhưng hơi mất thiện cảm ấy :((

    Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • Là do nữ 9 sợ nam9 lưu ảnh của cô trong máy ý, có điều các file đều phải có mật khẩu mới vào được nên nu9 làm hỏng máy luôn 🥹

      Diệp Gia Gia 1 tuần trước · Trả lời

    • Ad ui chương 20 với 21 có bị cách đoạn mào không ạ, mình thấy bị nhảy chương hay sao á

      Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • hong có bị cắt đoạn ạ, nội dung theo bản dịch luôn ý cậu 🫶🏻

      Diệp Gia Gia 5 ngày trước · Trả lời

Loading...