Chiếm Hữu - Chương 48

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:08:52
Lượt xem: 52

Đêm đó, giấc ngủ của Nhược Vũ vô cùng tệ.

Có lẽ vì ban ngày về quê, nên trong mơ, cô vẫn như đang trên con đường đó, chạy hết tốc lực, rồi cả người bổ nhào xuống, muốn nhúc nhích cũng không thể. Khi cúi đầu, cô thấy cái bụng mình như quả dưa hấu, bên trong có thứ gì đó đang ngọ nguậy khiến bụng cô đau thắt. Cô muốn ngẩng đầu kêu cứu thì chợt có một cậu bé nhỏ gầy đứng trước mặt, ánh mắt âm u, giơ hai ngón tay về phía bụng cô trong tư thế nhắm bắn.

Chỉ trong khoảnh khắc, dường như thật sự có một viên đạn xuyên qua bụng, rồi Nhược Vũ giật mình tỉnh dậy.

Trong phòng tối om, người đàn ông bên cạnh quay lưng về phía cô, ngủ rất say. Cơn đau bụng không hề thuyên giảm, ngược lại còn dữ dội hơn.

Nhược Vũ chậm rãi ngồi dậy, ôm bụng định vào nhà vệ sinh, nhưng mới hơi nhổm dậy thì người đàn ông bên cạnh đã xoay người lại, giọng khàn khàn, “Sao thế?” Vừa nói, anh ta vừa bật đèn ngủ lên.

Khi anh ta thấy dáng vẻ co quắp của Nhược Vũ thì hoàn toàn tỉnh ngủ, chồm hẳn dậy, ôm lấy thắt lưng cô và căng thẳng hỏi: “Có phải đau bụng không? Em nằm xuống đi, anh sẽ gọi bác sĩ lên kiểm tra cho em.”

Nhược Vũ tái mặt nói: “Tôi muốn đi vệ sinh!”

Có thể là món mì lạnh ban ngày đang biểu tình, làm loạn ầm ĩ trong bụng cô. Triệu Vỹ Đình lo lắng đứng canh ở cửa nhà vệ sinh, nhìn Nhược Vũ.

Con gái hay xấu hổ, nhưng bụng đau quặn, Nhược Vũ không ngượng được nữa. Cô cắn răng kéo quần xuống rồi ngồi vào bồn cầu, hơi thả lỏng là đã phát ra âm thanh vang dội.

Con người là loài linh trưởng cấp cao, nhưng trước mặt đàn ông mà xì hơi là một chuyện cực kỳ bi thảm, cực kỳ nhục nhã! Cho dù người đó là kẻ mà cô hận thấu xương, nhưng cô không thể nào kiểm soát được, bởi vì cô bị tiêu chảy.

Cô chỉ có thể ôm bụng, vừa xì hơi vừa nhìn Triệu Vỹ Đình và hét lên: “Anh còn đứng đấy làm gì! Anh làm ảnh hưởng đến tôi có biết không hả, ra ngoài ngay!”

Triệu Vỹ Đình còn đang lo lắng nhưng thấy Nhược Vũ ngồi trên bồn cầu mà miệng vẫn rít lên thì không nhịn được, nhếch khóe miệng: “Ảnh hưởng gì đến em đâu, tiếng rõ to đấy chứ!”

Sau một tràng rít gào nữa của nữ thần, anh ta mới xoay người đóng cửa nhà vệ sinh lại, đợi ở ngoài.

Lúc Nhược Vũ ôm bụng đi ra, Triệu Vỹ Đình đã pha xong một cốc thuốc, “Đây là thuốc chữa tiêu chảy dành cho phụ nữ có thai.”

Đợi Nhược Vũ uống thuốc xong, Triệu Vỹ Đình lại đo nhiệt độ cho cô, xác định không sốt mới ôm cô về giường, bàn tay ấm áp xoa bụng cho cô, rồi anh ta hôn lên mắt cô, “Ngủ đi.”

Từ lúc cô mang thai, Triệu Vỹ Đình không đòi hỏi nữa, ngủ cũng ít đi, mỗi khi Nhược Vũ tỉnh lại lúc nửa đêm, anh ta đều tỉnh dậy cùng ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-huu/chuong-48.html.]

Đàn ông mà có thể làm như vậy, quả thật là không dễ gì.

Ít ra, trong đời Nhược Vũ, anh ta cũng là người hiếm thấy. Cô vẫn nhớ, lúc mẹ cô mang thai thằng em trai, Lương Trạch Dương không những không quan tâm mà còn giở thói bạo lực, thật sự là khiến cô ám ảnh về chuyện mang thai. Nếu như có thể, Triệu Vỹ Đình sẽ là một người chồng đầy trách nhiệm… Đáng tiếc, với cô, anh ta là một người anh trai kỳ lạ.

Không có người anh trai nào lại ôm em gái vào lòng, lúc dạt dào cảm xúc thì khua “cái gậy” vào giữa hai chân em gái. Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn Triệu Vỹ Đình, “Tôi đang mang thai con anh, không hầu hạ được cậu em của anh rồi.”

Ánh mắt Triệu Vỹ Đình tối đi, nhấc chân Nhược Vũ cọ cọ vào “khẩu s.ú.n.g bạc” của mình, l.i.ế.m vành tai cô và nói: “Nếu em không ngủ, hầu hạ một lớn một nhỏ đi!” Nhược Vũ vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng: “Anh nghẹn c.h.ế.t đi, đồ đểu!”

Ở biệt thự hơn hai tháng, bụng cô đã như bị thổi phồng lên, cô còn chẳng buồn đi dạo, cứ thế mãi cũng thành chán. Một hôm, Triệu Vỹ Đình đưa mẹ Nhược Vũ đến thăm con gái. Nhược Cẩm Vân hỏi cẩn thận, biết chắc không có Triệu Dương rồi mới xách túi lớn túi nhỏ đến thăm con.

Bà Nhược sống nửa đời kham khổ, đương nhiên không có được mấy món đồ quý giá như của Tô Bội Sam. Bà mang đến ít chăn, tã và quần áo bằng vải bông, một cái gối nhỏ, còn cả mấy cái yếm bà tự may.

Lúc Nhược Vũ thấy mẹ lấy mấy thứ này ra, trong lòng cô thật sự không mấy dễ chịu. Cô biết mẹ cô đang mong chờ cháu ngoại như thế nào. Cô ngắm nghía cái áo nhỏ xinh, đột nhiên hỏi: “Mẹ, lúc mẹ sinh con ra, mẹ có hối hận không?”

Nhược Cẩm Vân kinh ngạc, rồi lại như đã hiểu mà cười, “Lúc biết có con, đúng là mẹ từng rất đau khổ, nhưng khi người ta ôm con đến trước mặt mẹ, nhìn cái mặt nhỏ nhỏ, cặp mắt đen tròn, cho dù là lòng dạ sắt đá cũng không đau khổ được. Bây giờ nghĩ lại, con được ông trời ban xuống để an ủi mẹ, mẹ không hối hận. Chỉ có điều, mẹ không thể cho con cuộc sống của một cô gái bình thường đáng ra phải có, mà lại bắt con phải đeo một cái gánh nặng trịch, mẹ xin lỗi…”

Nhược Vũ ôm chầm lấy mẹ, “Mẹ đừng nói nữa, mẹ là người mẹ tốt nhất. Nhưng mà…con chỉ có thể làm con gái tốt, đời này, e là con không làm người mẹ tốt được…”

Bà Nhược không hiểu ý cô, còn tưởng cô lo thiếu kinh nghiệm chăm sóc con, “Đồ ngốc này, có mẹ đây rồi, khi nào con sinh, mẹ sẽ chăm hộ con. Bây giờ con đừng có nghĩ linh tinh nữa, dưỡng thai mới là quan trọng!”

Nhược Vũ không đáp lại, chỉ xoa bụng, dường như đang nghĩ gì đó.

“Phải rồi, hình như…” Nhược Cẩm Vân đang nói lại dừng. Nhược Vũ thấy thế liền thuận miệng hỏi; “Sao thế, mẹ?”

“Mẹ…Hôm nay, lúc ra khỏi nhà, mẹ thấy có một người đứng ở cổng tiểu khu…”

Nhược Vũ nghe thấy thế thì căng thẳng, vội vàng hỏi: “Lương Trạch Dương tìm thấy mẹ?”

Nhược Cẩm Vân lắc đầu, “Làm sao mà ông ta tìm thấy mẹ được. Triệu Vỹ Đình phái một vệ sĩ cho mẹ, mọi khi, ra khỏi nhà là có người đi cùng, em trai con tan học cũng có người đến đón, cho dù ông ta có tìm thấy thì cũng không làm gì được. Nhưng mà mẹ cảm giác, hình như đã gặp người đấy rồi…Mà thôi, không thể nào là người đấy đâu. À, mẹ làm món xương sườn nấu đậu mà con thích nhé?”

Nhược Vũ thấy sắc mặt mẹ không tốt, có vẻ rất sợ hãi, vì vậy không hỏi nữa mà cùng mẹ xuống tầng nhặt đậu. Cô không hề biết, điều mẹ cô định nói ra là: Hình như bà ấy nhìn thấy bác của Nhược Vũ —— chính là anh trai của bà, Nhược Phước Khang.

Bình luận

4 bình luận

  • Tớ mới đọc tới chương 11 thui nhưng tớ không hiểu tại sao nữ chính có quyền làm hỏng laptop của người khác 1 cách vô lí thế ạ, tớ hơi lấn cấn vụ này luôn mặc dù nu9 là nu9 nhưng hơi mất thiện cảm ấy :((

    Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • Là do nữ 9 sợ nam9 lưu ảnh của cô trong máy ý, có điều các file đều phải có mật khẩu mới vào được nên nu9 làm hỏng máy luôn 🥹

      Diệp Gia Gia 1 tuần trước · Trả lời

    • Ad ui chương 20 với 21 có bị cách đoạn mào không ạ, mình thấy bị nhảy chương hay sao á

      Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • hong có bị cắt đoạn ạ, nội dung theo bản dịch luôn ý cậu 🫶🏻

      Diệp Gia Gia 5 ngày trước · Trả lời

Loading...