Chiếm Hữu - Chương 38

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:30:53
Lượt xem: 52

Nhược Vũ biết rõ lòng dạ của Triệu Vỹ Đình rất thâm sâu. Lúc trước, cô có thể hợp tác thành công với Phan Gia Ninh để gài bẫy anh ta, hoàn toàn là do may mắn. Nỗi hận với bố con họ, cô không giấu được, chi bằng cứ nói ra. Nghĩ đến ánh mắt khinh miệt của Triệu Vỹ Đình với mẹ cô, cô nắm chặt tay, cắm mạnh móng tay vào da thịt.

Triệu Vỹ Đình nắm tay cô, gỡ từng ngón tay ra.

“Thời gian trước, mẹ em có đến tìm bố anh.” Nhược Vũ mở to hai mắt, trong lòng có chút bất an.

“Bà ấy lén cầm d.a.o đ.â.m bị thương bố anh.” Nhược Vũ căng thẳng hỏi, “Mẹ tôi có sao không? Nhà anh có báo cảnh sát không?”

Triệu Vỹ Đình lắc đầu, “Nếu như báo cảnh sát, hôm nay em gặp được bà ấy sao?” Thấy cô không nói gì, Triệu Vỹ Đình nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, “Trước đây, đúng là anh không biết rõ chân tướng, nhưng đừng hy vọng anh áy náy vì chuyện của mấy ông bà già! Mẹ em là người hồ đồ, xem xem bà ấy đã làm những gì! Bà ấy khiến đứa con gái mình sinh ra thật thê thảm, lại đến quấy nhiễu... cuộc sống của anh...”

Nhược Vũ sắp nổi điên, “Anh là đồ khốn! Giống hệt bố anh!” Cô lao đến định đánh Triệu Vỹ Đình nhưng đã bị anh ta tóm lấy cánh tay, “Vũ Vũ, em muốn làm một cô gái thông minh thì phải hiểu rõ, đừng giống như mẹ em, đừng ngoan hiền làm người nội trợ, tốt xấu gì cũng phải chơi được hết!”

Nhược Vũ trừng mắt nhìn Triệu Vỹ Đình, thật sự muốn đập nát vẻ mặt như cười như không của anh ta, có điều…rốt cuộc là anh ta có ý gì?

Sau khi mẹ đi được vài ngày, giấc ngủ đêm của Nhược Vũ không được tốt, mấy lần tỉnh lại khỏi ác mộng, cả người đẫm mồ hôi, thấm ướt cả ga trải giường.

Triệu Vỹ Đình luôn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô như dỗ một đứa trẻ. Nếu còn đang trong mơ, Nhược Vũ sẽ ngoan ngoãn dựa vào n.g.ự.c anh ta như con mèo nhỏ; mà nếu đã tỉnh táo lại, cô sẽ đẩy mạnh Triệu Vỹ Đình ra, ương bướng rụt vào một bên giường.

Mỗi lúc như thế, Triệu Vỹ Đình lại xuống giường, đứng trên ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Thường thường, sáng dậy, Nhược Vũ lại phát hiện ra đến bảy tám đầu mẩu t.h.u.ố.c lá ở ban công.

Chẳng bao lâu, thời gian làm lễ cưới đã đến. Triệu Vỹ Đình thuê hai chiếc máy bay, đưa cả đám bạn đến hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo này vốn không có tên, nhưng vị chủ nhân mới đã đặt cho nó cái tên “đảo Lạc Nhân”.

Tên đảo thật đẹp. Khi ngồi thuyền đến đảo, điều đầu tiên thu hút ánh nhìn là bãi biển cát trắng, nước biển xanh trong, và những áng mây trên trời cùng màu với nước biển. Đặc biệt, màu nước thay đổi theo ánh sáng, tạo nên một sự biến đổi liên tục, từ xanh nhạt, xanh trong, xanh ngắt, đến xanh thẫm. Cuối cùng, khi mặt trời lặn, những sự biến hóa đó in sâu vào lòng người, khiến ai cũng muốn ngồi lại bờ cát mịn thêm chút nữa, chụp một bức ảnh cùng cảnh sắc tuyệt đẹp này.

Khung cảnh nên thơ ấy đã bị đám khách khứa phá hỏng rồi.

Nhược Vũ và Triệu Vỹ Đình đến trước khách khứa hai ngày.

Trong bữa tiệc nhỏ được tổ chức trước lễ cưới, Nhược Vũ phát hiện Phan Gia Ninh cũng tới.

Vị công tử này đi cùng một cô gái tóc vàng mắt xanh, vận trang phục thanh nhã, hoàn toàn nổi bật giữa đám đông.

Thấy Nhược Vũ, Phan Gia Ninh để bạn gái lại, cầm một ly rượu đến cạnh Nhược Vũ.

“Đã lâu không gặp, cô quyến rũ hơn nhiều rồi.” Những lời này của Phan Gia Ninh không hẳn là tâng bốc.

Lúc này, Nhược Vũ mặc một chiếc váy hoa ngắn quây ngực, để lộ ra hai bắp đùi trắng nõn, mái tóc dài được búi cao, tôn lên cả gương mặt nhỏ nhắn. Một cô gái quê mùa, qua bao trải nghiệm đã trở nên quyến rũ, động lòng người.

Phan Gia Ninh nhận thấy rằng mỗi lần gặp Nhược Vũ, hắn đều cảm thấy cô nàng này ngày càng cuốn hút, đặc biệt là đôi mắt to tròn khi nheo lại nhìn về phía hắn, làm tim hắn đập nhanh hơn một chút.

Khi thấy "đồng bọn" đến chào hỏi, Nhược Vũ mỉm cười, thoáng nhìn qua Triệu Vỹ Đình đang nói chuyện với khách quý, cô đáp: “Đã lâu không gặp, mọi thứ ổn chứ?”

Phan Gia Ninh cười khổ, “Nhờ ơn cô, Triệu tổng xuất sắc đã trở thành cổ đông của công ty tôi, việc làm ăn của tôi liệu có ổn không?”

Nhược Vũ cụp mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi nợ Triệu Vỹ Đình tiền, không còn cách nào, chỉ có thể dùng cổ phần của anh, tôi…”

Trong lòng Phan Gia Ninh đã hiểu rõ, con cáo già Triệu Vỹ Đình đã tìm được một con hồ ly tinh khôn khéo, một đực một cái phối hợp, quả nhiên hãm hại hắn, kẻ đơn độc.

Nhưng lúc này, vẻ quyến rũ của con hồ ly ấy khiến ánh mắt Phan Gia Ninh phải liếc qua một lượt. Hắn đang định nói thêm điều gì đó với Nhược Vũ thì Triệu Vỹ Đình đã đến, ôm lấy eo Nhược Vũ rồi chào hỏi: “Phan tổng đến tham dự lễ cưới của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho tôi.”

Phan Gia Ninh liếc nhìn bàn tay Triệu Vỹ Đình đang ôm eo Nhược Vũ rồi mỉm cười, “Lễ cưới lúc nào cũng thú vị mà, tham gia nhiều, có khi còn được xem cảnh không tầm thường, ví dụ như cô dâu chạy trốn… cũng không chán lắm.”

Triệu Vỹ Đình bị đá xoáy, đương nhiên không để yên, “Phan tổng vui vẻ, tôi cũng yên tâm. Nói như vậy, tác phẩm mà anh dốc hết công sức ra làm lại bị người ta mua với giá rẻ, chắc cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.”

Có đủ lý do, Nhược Vũ đã hiểu, tình hình phức tạp mà mình gây ra đã được Triệu Vỹ Đình giải quyết đầy ổn thỏa.

Không buồn nghe hai người bạn cùng lứa này tranh cãi, Nhược Vũ lơ đễnh nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một người khách bất ngờ — Tô Bội Sam!

Thiếu phu nhân tựa như được làm đẹp nhờ gió Hawaii, gương mặt xinh đẹp, mặc chiếc quần dài màu kem phối cùng chiếc áo sơ mi thanh lịch, trông không phải là phu nhân của một đại gia trung niên.

Thực ra, lúc này, cô ta trông có vẻ phù hợp hơn so với lúc đi cùng cục trưởng Trịnh.

Nhược Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức nghĩ đến vụ bắt gian mà mình đã sắp đặt, có thể đã làm hỏng mối quan hệ tốt của Tô Bội Sam. Nhưng không biết sau đó cô ta có ly hôn với cục trưởng Trịnh hay không?

Dưới ánh mắt của Nhược Vũ, Phan Gia Ninh cũng nhìn thấy hai người kia, và ngay lập tức liếc nhìn về phía Triệu Vỹ Đình với vẻ mặt khó chịu, suy nghĩ mập mờ rồi mỉm cười tươi.

Đúng lúc này, cặp đôi đó tiến tới gần Nhược Vũ. Không hiểu sao, ánh mắt của người đàn ông trung niên đó khi nhìn Nhược Vũ không che giấu được sự chán ghét. Ngay khi Nhược Vũ đang nghi ngờ, một người bên cạnh cô ta lên tiếng chào hỏi người đó: "Ồ, ông Triệu Dương à, lâu quá không gặp!"

Dường như, dòng m.á.u trong Nhược Vũ lập tức đông lại. Ông ta... là Triệu Dương? Một trong ba kẻ đã gây hại đời mẹ cô?

Dưới ánh mắt của Nhược Vũ, nếu không phải trước đó đã nghe nói ông ta lớn hơn mẹ cô khoảng sáu tuổi, cô cũng không thể ngờ rằng ông ta lại cùng tuổi với người mẹ khô héo của cô. Ông ta có mái tóc đen dày và làn da bóng láng, rõ ràng là một người sống cuộc sống vô cùng thoải mái, chỉ trừ sự sưng bọng nhẹ dưới mắt, cho thấy sự mệt mỏi của ông ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-huu/chuong-38.html.]

Nhược Vũ tức giận và tự hỏi: Ông trời có xem thường không? Tại sao kẻ ác như ông ta lại có cuộc sống dư dật, không hề có bất kỳ lời hối hận nào?

Lúc đó, Nhược Vũ thực sự muốn cầm d.a.o và đ.â.m c.h.ế.t kẻ này, kẻ lòng lang dạ sói này.

Gia tộc Triệu có gien tố tốt, mặc dù vài tháng trước bị mẹ cô đâm, nhưng bây giờ trong bộ cánh hàng hiệu, ông ta vẫn tỏ ra đầy đạo đức và uy nghiêm. Khi ông ta giới thiệu con dâu là Nhược Vũ cho bạn bè, ánh mắt vẫn phản ánh sự chán ghét, nhưng miệng thì nói lời khen ngợi về cô con dâu ngoan hiền.

Dưới vẻ ngoài hiền lành, Nhược Vũ thực sự chiếm được sự tôn trọng của mọi người; ai cũng khen cô may mắn, xuất thân bình thường mà lại vào được gia đình giàu có, có bố chồng tốt.

Triệu Vỹ Đình thản nhiên chào bố, tìm cơ hội thì thầm vào tai Nhược Vũ: “Em không định nổi giận ngay giữa bữa tiệc đấy chứ?”

Nhược Vũ cố gắng kiềm chế cơn giận, cầm lấy một ly đồ uống lạnh trên bàn và uống cạn.

Chờ khách khứa chào tạm biệt và về khách sạn Tân Hải gần biệt thự để nghỉ ngơi, gia đình họ Triệu mới ngồi lại trong phòng khách. Tuy nhiên, Tô Bội Sam vẫn ngồi cạnh Triệu Dương. Nhược Vũ cũng hiểu rõ tình hình, nhưng Triệu Dương đường hoàng dẫn cô ta xuất hiện ở bữa tiệc, vậy mẹ của Triệu Vỹ Đình đâu?

Không còn người ngoài, màn diễn có thể dừng lại. Sau khi Triệu Dương nhìn về phía Nhược Vũ, ông ta thở mạnh một hơi, rồi dựa đầu vào thành ghế, gương mặt toát ra vẻ lạnh lẽo. Tuy nhiên, Tô Bội Sam lại rất nhiệt tình, trông giống hệt một bà mẹ chồng.

Cô ta nắm lấy tay Nhược Vũ nhìn kỹ, sau đó ôm vai cô và thân mật nói: “Không hổ là cô gái được Đình Đình coi trọng, thật xinh đẹp. Lần đầu gặp, không biết nên tặng cô cái gì.” Vừa nói, cô ta vừa mở chiếc ví da cầm tay, lấy ra một chiếc hộp nhung tinh tế, bên trong là một sợi dây chuyền mặt phỉ thúy, nhẹ nhàng đặt lên n.g.ự.c Nhược Vũ, “Nhìn xem, rất hợp với làn da của cô, nếu mặc một bộ màu đen thì càng tôn được vẻ đẹp của miếng phỉ thúy này hơn.”

Lời nói dành cho Nhược Vũ nghe, nhưng ánh mắt cô ta lại liếc về phía Triệu Vỹ Đình, đối tượng chính muốn lấy lòng vừa nhìn đã hiểu ngay. Điệu bộ của người bề trên như thế đã đủ chưa? Người không hiểu tình hình, dù có thô thiển đến đâu cũng không thể đoán được, vị “mẹ chồng hoàn hảo” này đã từng “gắn bó” với Tiểu Đình của cô ta. Không biết công lực của bố Triệu như thế nào? Có đủ để làm hài lòng người phụ nữ này không?

Triệu Vỹ Đình thấy Nhược Vũ không động đậy thì liền đưa tay nhận lấy miếng phỉ thúy, coi như nể mặt Tô Bội Sam.

“Làm chị Tô tốn kém rồi.” Nhưng không đợi Triệu Vỹ Đình nói xong, Triệu Dương đã giận dữ cắt ngang, “Cái gì mà chị Tô chứ! Gọi là dì! Hai ngày nữa, tao sẽ đi đăng ký với dì Tô, đến lúc đó, mày còn phải gọi là mẹ!”

Nhược Vũ mở to mắt, cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng lại bật cười. Gia đình họ Triệu còn có thể làm gì hoành tráng hơn nữa không?

Nhớ lại chuyện của hai mẹ con này, đột nhiên, Nhược Vũ nhận ra rằng, có lẽ ông trời đã mở mắt một nửa rồi!

“Đồ không biết lễ phép!” Triệu Dương đột ngột quát lớn.

Nhược Vũ rụt người lại, tỏ ra vẻ mặt chưa từng có trước đây, đúng kiểu bị người khác làm cho tổn thương, cúi đầu, không nói lời nào.

Triệu Vỹ Đình liếc nhìn Nhược Vũ, rồi tỏ vẻ không hài lòng, “Thôi đi, không đến lượt bố dạy dỗ vợ con, bố quản chuyện của bố đi!”

Triệu Dương đã quen với tính cách ngang ngược của con trai, từ nhỏ, hễ không vừa ý điều gì là lại hét toáng lên với ông ta.

Ông ta còn nhớ, khi đó Triệu Vỹ Đình mới chín tuổi. Vì ông ta ra ngoài ăn chơi bừa bãi, bị mắc bệnh và lây cho vợ. Kết quả là, người vợ luôn làm như không biết, trước khi ra nước ngoài chữa bệnh đã ủy thác cho luật sư làm thủ tục ly hôn. Thật ra ông ta cũng không cần, người đàn bà này nhìn thì xinh đẹp nhưng trên giường thì như con cá chết. Hơn nữa, con đường quan lộ của bố vợ cũng không thuận lợi, sắp có nguy cơ sa sút, ông ta chỉ mong nhanh chóng không liên quan gì đến nhà vợ, bà ta chủ động đề nghị ly hôn đúng là trên cả tuyệt vời.

Tuy nhiên, bà ta đi thì được, nhưng con thì không!

Nhà họ Triệu ba đời độc đinh, ông ta sao có thể để người nối dõi rời đi? Kết quả là người đàn bà kia không vội ly hôn, sau khi tranh cãi quyền nuôi dưỡng con với ông ta thì đã bỏ đi.

Triệu Vỹ Đình tưởng mẹ không cần mình, đã khóa trái cửa, khóc suốt một ngày trong phòng. Tưởng rằng con trai chỉ dở chứng, Triệu Dương dỗ dành mãi không được nên đã tát mạnh một cái vào mặt con.

Với cái tát này, thằng con trai quả nhiên nín khóc. Nó chỉ bưng bên má sưng đỏ, trừng mắt nhìn ông ta!

Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa thì tao vẫn là bố mày!

Kết quả là, đêm đó, gara nhà ông ta náo loạn cả lên!

Chuông báo động vang lên ầm ĩ, ông ta mơ màng chạy ra gara. Chiếc Mercedes Benz mới mua đã bị thằng con cầm gậy sắt đập cho biến dạng, kính chắn gió cũng bị đập vỡ.

“Nếu bố dám đánh con, con sẽ phá hỏng hết chỗ này của bố cho mà xem!” Thằng bé đứng trước xe, cầm gậy chỉ vào bố.

Đây có phải con trai ông ta không? Đây là con ông ta!

Nếu không vì bệnh tật để lại di chứng ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, Triệu Dương sẽ có một đứa con nữa với người đàn bà khác!

Chín tuổi đã như thế, bây giờ, Triệu Vỹ Đình đã trưởng thành, có thể ngông nghênh đối đáp với bố anh ta rồi.

Triệu Dương nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì không nói gì, chỉ trừng mắt liếc Nhược Vũ. Đồ con hoang! Khiến nhà ông ta không yên ổn!

Tuy nhiên, Tô Bội Sam lại mỉm cười nhìn Nhược Vũ, trong mắt hiện lên một tia âm độc.

Cô gái này, thực ra trước đây đã từng gặp, chính là ở buổi khai trương phòng tranh.

Thực ra, cô ta cũng không để ý đến cô gái này lắm, Triệu Vỹ Đình có nhiều phụ nữ, cô ta không dư sức đi nhớ từng người một.

Nhưng, một màn bắt gian ở khách sạn lại khiến Tô Bội Sam nhớ cô rất kỹ. Phan Gia Ninh quả thật không phải là đối tác tốt, dù cô ta có dỗ ngon dỗ ngọt hỏi han, hắn vẫn nói là không biết, chỉ nói rằng tình nhân của Triệu Vỹ Đình đã giăng cái bẫy này vì tiền, còn hắn thì tình cờ đi ngang qua.

Vốn là chuyện quá khứ, nhưng tên béo họ Trịnh lại đòi tính sổ với cô ta. Lão ta đề nghị ly hôn, cô ta lập tức đồng ý. Nhưng ông ta lại đi kể lể ở cơ quan, để cho mọi người biết cô ta từng làm lao công, rồi sau đó mới chịu ký đơn. Đúng lúc đó, một lá thư tố cáo khiến tiền đồ tốt đẹp của Trịnh Lập Tân chấm dứt.

Người có thể khiến Trịnh Lập Tân im lặng, chỉ có một! Bản lĩnh cực kỳ cao! Tô Bội Sam dù mang tiếng là vợ bị thất thế, nhưng vẫn có thể ung dung cầm chỗ tiền bẩn của Trịnh Lập Tân ra đi, lại nhanh chóng quyến rũ được lão già háo sắc, Triệu Dương.

Từ một cô gái nghèo khó ở thôn quê mà leo lên đến vị trí bây giờ, cô ta không chỉ dựa vào vẻ đẹp. Quy tắc trong đời cô ta là —— cứ ai cản đường mình, cô ta sẽ không bỏ qua.

Bình luận

4 bình luận

  • Tớ mới đọc tới chương 11 thui nhưng tớ không hiểu tại sao nữ chính có quyền làm hỏng laptop của người khác 1 cách vô lí thế ạ, tớ hơi lấn cấn vụ này luôn mặc dù nu9 là nu9 nhưng hơi mất thiện cảm ấy :((

    Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • Là do nữ 9 sợ nam9 lưu ảnh của cô trong máy ý, có điều các file đều phải có mật khẩu mới vào được nên nu9 làm hỏng máy luôn 🥹

      Diệp Gia Gia 1 tuần trước · Trả lời

    • Ad ui chương 20 với 21 có bị cách đoạn mào không ạ, mình thấy bị nhảy chương hay sao á

      Đàm Trang 1 tuần trước · Trả lời

    • hong có bị cắt đoạn ạ, nội dung theo bản dịch luôn ý cậu 🫶🏻

      Diệp Gia Gia 5 ngày trước · Trả lời

Loading...