Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiếm Đoạt Em - Chương 3-4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 18:49:29
Lượt xem: 7,646

03

 

"Micro của cô."

Giọng nói của Thẩm Yến kéo tôi trở lại hiện thực. Anh nhặt micro lên giúp tôi, tôi chột dạ chớp chớp mắt, giấu kỹ đáy mắt ướt át đi, nhanh chóng nhận lấy micro từ trong tay anh.

"Cảm ơn."

Cuộc phỏng vấn lại bắt đầu tiến hành.

Câu hỏi đã được đặt ra từ trước, tiếp theo là các vị khách mời hỏi nhau. Nhưng tôi ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn hỏi Thẩm Yến một câu:

"Chuyện Thẩm tiên sinh hối hận nhất là gì?"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi cứ ngỡ anh sẽ nói, hối hận vì ngày đó không trực tiếp đưa tôi đi. Nào ngờ, anh lại nói như vậy:

"Chuyện tôi hối hận nhất chính là, buổi tối hao hết tâm tư bò vào phòng ngủ của người trong lòng, lại bởi vì nhát gan, không dám hôn cô ấy một cái.

Thật ra chuyện này cũng không trách tôi được, bởi vì trong lúc tôi đang muốn hôn thì chồng của cô ấy lại quay về.”

Toàn mạng bùng nổ:

【 Anh trai, không phải anh… Anh lại thích chơi hoa ghẹo nguyệt như vậy à? 】

【 Thái tử gia, hôm nay anh uống lộn thuốc rồi hả? Liên tiếp tự nổ dưa! Đây là thứ em không cần trả phí cũng có thể nghe sao!! 】

【 Tôi cảm thấy người trong lòng Thẩm Yến không phải Tô Tang Tang, vẻ mặt Tô Tang Tang bất ngờ, hình như cũng vừa biết dưa này. 】

【Được được được tôi hiểu rồi, thái tử gia là tiểu tam, tôi rất muốn biết nam nữ chủ dưa này là ai nha! 】

【 Người chủ trì, xin chú ý dáng vẻ bên ngoài! Ngẩng đầu thẳng lưng lên, bộ dạng chột dạ này cho ai xem! 】

Thẩm Yến lại "tâm tình sa sút" thở dài:

"Cũng không biết cô ấy đã quên sự việc đêm hôm đó hay chưa!?”

Khóe miệng tôi ngượng ngùng giật giật.

Một màn hoảng sợ kia, ai dám quên!!!

 

04

 

Đó là buổi tối sau khi buổi lễ kết hôn kết thúc. Mặc dù tôi và Thẩm Trạch Minh ở chung một nhà, nhưng trên thực tế, là chia phòng mà ngủ.

Bởi vì biến cố ban ngày, trong lòng bao nhiêu suy nghĩ, căn bản không ngủ được.

Nhắm mắt lại chợp mắt, ở trong phòng yên tĩnh, tôi bất ngờ nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động nhẹ. Hình như là có trộm, giẫm lên ống nước bên ngoài, từng chút từng chút leo lên.

Tôi khẩn trương một chút, cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi 110.

"Tên ăn trộm" kia lại bò rất nhanh. Sức lực rất mạnh mẽ, chớp mắt một cái, liền từ ngoài ống nước nhảy vào trong phòng.

Tôi sợ tới mức kêu to: "Á!"

Thẩm Yến lau khuôn mặt bẩn thỉu của mình, không thể tưởng tượng nổi:

"Nhỏ giọng một chút. Anh vất vả lắm mới bò lên tới đây được."

Sau đó, anh nhanh chóng kéo cánh tay của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiem-doat-em/chuong-3-4.html.]

Tôi phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh leo lên cửa sổ phòng em làm gì hả!?”

"Từ xưa chỉ có trộm đồ và vụng trộm mới cần leo cửa sổ, Khương Sanh, em cảm thấy anh thuộc loại nào?"

Tôi ngây ra như phỗng.

Sao lại có người vụng trộm còn đúng lý hợp tình như vậy chứ.

Có thể là sợ hù tôi.

Thẩm Yến đổi đề tài, chậc chậc hai tiếng:

"Đùa em thôi. Anh chỉ là muốn tới thăm xem em có ngủ được hay không!?”

Tôi đang điên cuồng tưởng tượng.

Thẩm Yến giẫm lên ống nước, rón rén leo lên lầu ba của biệt thự, chỉ để có thể nhón chân đứng ở góc ban công phòng ngủ của tôi, nhìn lén tôi một cái.

"Mất ngủ rồi nhỉ, anh mang túi thơm an thần cho em, này."

Thẩm Yến ném một bộ quần áo cho tôi. Mùi vị thuộc về anh khiến tôi vô cùng an tâm.

Khoảng thời gian yêu đương, tôi thường xuyên ôm anh hít mùi trên cơ thể anh. Lúc anh không có ở đây, buổi tối cũng sẽ ôm gối đầu của anh ngủ. Thành thật mà nói, từ sau khi chúng tôi chia tay, tôi đã thường xuyên mất ngủ.

Chưa kịp để cho tôi suy nghĩ nhiều, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người bên ngoài đẩy vào.

Tôi phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đẩy Thẩm Yến ra sau rèm cửa. Còn mình thì đứng ở phía trước ngăn cản cái bóng của anh.

Vừa làm xong tất cả những điều này, Thẩm Trạch Minh mặt đầy ghét bỏ đã xuất hiện ở cửa.

Anh ta giống như vừa mới tiến hành một loại vận động kịch liệt nào đó, thân thể trần truồng, nửa người dưới chỉ có một cái khăn tắm.

Anh ta không nhịn được cảnh cáo tôi:

"Cô không có việc gì thì đừng gọi tôi, làm phiền đến tôi làm việc, biết không?

"Xin lỗi, em sẽ chú ý, anh làm việc đi."

Tôi vội vàng xin lỗi ba lần, chỉ muốn đuổi anh ta đi.

Dù sao Thẩm Yến sau rèm cửa cũng không thành thật chút nào. Đặc biệt là cặp móng vuốt kia của anh, sờ loạn khắp nơi!

Thẩm Trạch Minh ừ một tiếng, đóng cửa lại chuẩn bị rời đi.

Tôi mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy anh nhướng mày, gắt gao nhìn chăm chú vào sau lưng tôi:

"Khương Sanh, cô giấu người ở sau rèm cửa?"

Thẩm Trạch Minh đoán rất đúng, nhưng anh ta luôn thích tự lừa gạt mình.

Anh ta thở dài thật dài, khóe môi nhếch lên:

"Khương Sanh, chắc cô không dám. Cô vất vả nắm chắc cọng cỏ cứu mạng là Thẩm gia chúng ta, lại như thế nào làm ra chuyện để cho tôi có thể mượn cơ hội đuổi cô đi, đúng không!?”

"Nhưng mà, cô đang đỏ mặt cái gì?"

Tôi cắn đầu lưỡi, che giấu lương tâm nói:

"Anh hai, anh nhìn cho rõ đi, anh chưa mặc quần áo nữa kìa…”

"Ha ha, nhàm chán, tôi đi đây, cô yên lặng chút, đừng gây chuyện."

Thẩm Trạch Minh xoay người rời đi.

Anh ta không biết. Tôi căn bản không có nhìn thẳng vào thịt lợn rừng trắng bóng kia của anh ta.

Điều thật sự khiến tôi mặt đỏ tới mang tai, là Thẩm Yến thường thường thổi vào lỗ tai tôi, còn có bàn tay luôn luôn lộn xộn ở sau lưng tôi.

Loading...