Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiếc quan tài màu đỏ máu - chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-19 23:24:02
Lượt xem: 49

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gào thất thanh của anh trai làm giật mình tỉnh dậy.

Tôi vội vàng mặc quần áo, chạy như điên sang phòng anh. Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi c.h.ế.t lặng. Mẹ tôi đang ôm chặt lấy anh, cả hai ngồi bệt dưới đất, run rẩy.

Nhưng điều kinh hoàng hơn cả là cô gái được chôn cất ngày hôm qua... lại đang nằm trên giường.

Tôi sững sờ, mồ hôi lạnh toát ra từng giọt. Tay chân run rẩy, tôi cố lấy dũng khí bước lại gần.

Sắc mặt cô gái ấy hồng hào, môi đỏ da trắng, hoàn toàn không giống một người đã chết.

Tôi quay sang nhìn anh trai, mặt anh tái mét, xanh xao, cả người run lên bần bật trong vòng tay mẹ. So với cô gái kia, trông anh mới giống như... người chết.

Mẹ tôi gào khóc, giọng run rẩy: "Chết trẻ rồi thì đừng có hại thằng Phú nhà tôi!"

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Bà quay phắt sang tôi, ánh mắt đầy giận dữ: "Mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi tìm ông Năm của mày ngay!"

Bị mẹ quát, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, vội vã chạy nhanh sang nhà ông Năm.

Khi đến nơi, tôi thấy ông Năm đang ăn cơm. Vừa thở hổn hển vừa kể lại những gì đã chứng kiến, tôi thấy khuôn mặt ông lập tức biến sắc. Cái bát trên tay ông rơi xuống đất, "choang" một tiếng vỡ tan.

Ông Năm lẩm bẩm: "Không thể nào! Sao lại có thể chứ? Rõ ràng hạ táng rất thuận lợi... Hơn nữa, thứ đó còn đang bị thương nặng, làm sao mà nó ra ngoài được?"

Tôi cứng người, do dự không dám kể cho ông nghe chuyện anh trai đã từng vào trong quan tài vào đêm hôm trước. Nhưng tôi vẫn cố gắng thúc giục ông Năm: "Chú ơi, mau đi với cháu, chuyện thật sự rất nghiêm trọng rồi!"

Ông Năm run rẩy đứng dậy, lặng lẽ theo tôi về nhà, khuôn mặt hiện rõ sự căng thẳng và bất an.

..........

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chiec-quan-tai-mau-do-mau/chuong-5.html.]

Khi ông Năm theo tôi về đến nhà, vừa nhìn thấy t.h.i t.h.ể người phụ nữ đang nằm ngay ngắn trên giường, ông nổi cơn thịnh nộ. Không nói không rằng, ông xông đến tát anh trai tôi liên tục. Những cái bạt tai mạnh đến mức anh trai tôi ngã dúi dụi, một chiếc răng còn văng ra khỏi miệng.

Mẹ tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, vội lao tới chắn trước mặt anh, cố gắng ngăn ông Năm lại: "Ông Năm! Đừng đánh nữa! Ông đánh c.h.ế.t nó thì nhà mình tuyệt tự, tuyệt tôn luôn đấy!"

Nghe câu này, tôi giật mình ngẩng lên, kinh ngạc nhìn mẹ. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm về ý nghĩa câu nói đó thì ông Năm đã kéo tôi tới trước mặt mẹ, giọng tức giận gằn lên:

“Cháu nói với mẹ cháu đi, buổi tối mấy hôm trước, anh trai cháu đã làm cái gì?”

Dưới áp lực của cả mẹ và ông Năm, tôi run rẩy, sợ hãi kể ra chuyện anh trai tôi đã lẻn vào quan tài, chiếm hữu t.h.i t.h.ể cô gái. Câu chuyện vừa dứt, mẹ tôi tức giận đạp tôi ngã nhào xuống đất, giọng điên cuồng:

"Thằng trời đánh này! Sao mày không ngăn anh trai mày lại? Mày có ý đồ gì hả?"

Bà vừa nói vừa nức nở ôm lấy đầu anh trai tôi, khóc than:

“Phú con ơi, đều tại mẹ! Mẹ không lo nổi một đám cưới cho con, đến nỗi con phải làm cái chuyện tày trời này. Mẹ có lỗi với con!”

Nhìn mẹ tôi gào khóc thảm thiết, trong lòng tôi dâng lên nỗi xót xa vô hạn, chẳng biết phải làm gì ngoài đứng im đó, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cuối cùng, ông Năm giận dữ quát lớn: "Đủ rồi!"

Tiếng quát ấy vang lên, cắt ngang tiếng khóc nức nở của mẹ tôi. Ông Năm thở dài nặng nề, cái lưng vốn đã khom nay lại càng còng xuống, trông ông như già đi cả chục tuổi chỉ trong khoảnh khắc.

Ông nhìn anh trai tôi với ánh mắt vừa giận dữ vừa thương hại, giọng yếu ớt:

"Cái thằng không biết sống chết! Con gái nhà người ta vốn dĩ đã là lệ quỷ hồng y, vì bị ta đánh cho trọng thương nên mới không làm gì được. Còn nó thì hay rồi, lại dám thải âm bổ dương cho người ta. Bây giờ nữ quỷ đã nhận định nó, muốn kéo nó xuống chôn cùng. Thế này thì bảo ta phải cứu kiểu gì đây?"

Mẹ tôi nghe xong, mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi sụp xuống đất, không thốt lên lời. Còn tôi, lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, nhưng không nói rõ được đó là gì. Có phải đã hết đường cứu chữa rồi không?

Nếu vậy thì… cũng tốt thôi.

Loading...