Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỈ SỐNG VÌ BẢN THÂN - Chương 08

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:01:34
Lượt xem: 4,634

Sau đó, không biết Bùi Dụ Chi từ đâu nhận ra được manh mối, mỉa mai ta một phen.

 

Hắn ta nói ta gả cho hắn ta đã là trèo cao, mà vẫn không cam tâm chịu cô đơn, dám dụ dỗ ca ca hắn ta, thật là hạ tiện.

 

Vì những câu này, hắn ta bị Bùi Diễn Chi kéo vào quân doanh huấn luyện khắc nghiệt ba tháng.

 

Ta biết, hắn đang xả giận thay ta.

 

Hắn từng lén hỏi ta, tại sao lại trở thành Cố Yên.

 

Nhưng điều này liên quan đến những chuyện xấu của Cố gia, để bảo vệ thanh danh của Cố phủ, ta không nói lý do.

 

Hắn lại hỏi ta, có muốn trở thành Cố Nhiên nữa không.

 

Nhưng dù ta có trở lại thân phận của mình, ta cũng không còn cách nào gả cho hắn, mọi người đâu phải kẻ mù, cũng không phải kẻ điếc, nếu một ngày nào đó sự việc bại lộ, hắn sẽ mất hết thanh danh.

 

Vì vậy, ta từ chối.

 

Hắn tức giận, hung hang ôm ta vào ngực, ôm ta chặt đến mức như muốn nghiền nát ta.

 

Ta muốn tránh thoát, nhưng nghe thấy giọng nghẹn ngào của hắn:

 

"Vậy ta phải làm sao? Nàng muốn ta phải làm sao đây?"

 

Ta đã đợi hắn một năm, nhưng năm đó phụ thân hắn giao cho hắn nhiệm vụ bí mật tiêu diệt sơn tặc cả nước và huấn luyện quân sự, hắn không thể bại lộ thân phận, luôn bận rộn bên ngoài, định chờ đến khi đệ đệ thành thân sẽ trở về cầu hôn, ai ngờ, cuối cùng vẫn lỡ mất.

 

Ta nở cười cay đắng.

 

"Nếu có kiếp sau, ta sẽ tiếp tục tình duyên kiếp trước."

 

Không ngờ, hắn thực sự đến tìm ta.

 

10

 

Có rất nhiều người ồn ào, ánh mắt chúng ta chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc rồi thản nhiên lướt qua như không có việc gì.

 

Cố Yên đang bái biệt phụ mẫu, còn phía bên Bùi Diễn Chi thì có một lão ma ma bước vào.

 

Lão ma ma đó nhìn Cố Yên từ đầu đến chân, khuôn mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ và khinh miệt.

 

Ta giật mình, trong lòng có chút hả hê.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-song-vi-ban-than/chuong-08.html.]

Thấy mọi người vây quanh Cố Yên sắp bước ra ngoài, Bùi Diễn Chi giơ tay lên.

 

Lão ma ma lập tức bước lên một bước, nhưng chưa kịp nói gì, Phó Chinh Vân từ một góc đã chen lên phía trước.

 

Hắn ta chăm chăm nhìn Cố Yên, tỏ vẻ tình cảm nồng nàn không nỡ xa rời.

 

Cố Yên nhíu mày, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho hắn ta.

 

Phó Chinh Vân càng tỏ vẻ chua xót.

 

"Yên Nhi, nàng yên tâm, ta biết hôm nay là ngày đại hôn của nàng, ta sẽ không gây rối, ta chỉ muốn nhìn nàng."

 

"Dù sao sau này, có lẽ ta sẽ không gặp lại nàng nữa."

 

Giọng hắn ta tuy nhỏ, nhưng vì xuất hiện đột ngột, trong đại sảnh vốn đã im lặng nên hai câu nói này, mọi người đều nghe thấy.

 

Mọi người ngầm hiểu mà trao đổi ánh mắt, đều là vẻ xem kịch.

 

Chỉ có phụ thân mẫu thân và Cố Yên, mặt mày tái nhợt.

 

Phụ thân lập tức gọi người hầu mang Phó Chinh Vân đi, giải thích: "Đây là học trò của phủ ta, từng gặp qua Yên Nhi một lần, hôm nay có lẽ uống nhiều rượu nên ăn nói linh tinh, xin mọi người đừng để bụng."

 

Nhưng Phó Chinh Vân không muốn đi.

 

Trong lúc xô đẩy, một chiếc khăn thêu rơi ra từ tay áo hắn ta.

 

Có người tinh mắt kêu lên: "Khăn đó thêu chữ Yên!"

 

Phó Chinh Vân vội vàng nhặt lên, nhưng lại mở chiếc khăn ra, đợi mọi người nhìn thấy rõ ràng, hắn ta mới chậm rãi gấp lại bỏ vào lòng ngực.

 

"Đây, đây là của muội muội ta."

 

Nhưng ánh mắt hoảng hốt của hắn ta, rõ ràng là kiểu che giấu.

 

Có người trước đến nay thường không ưa Cố Yên, cười nhạo: "Muội muội? Có lẽ là tình muội muội?"

 

Mọi người cười ầm lên.

 

Phụ thân và mẫu thân lúc này không còn bận tâm nữa, trực tiếp tự ra tay kéo Phó Chinh Vân ra ngoài.

 

Chuyện tình ái này, vốn là chuyện mọi người say sưa bàn tán, chỉ sợ không qua một ngày, sẽ lan khắp Kinh Thành, dù Cố Yên vô tội cũng phải mất ba lớp da, huống hồ nàng ta không vô tội.

 

Loading...