Chi Ngôn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:31:25
Lượt xem: 631

Chương 2.

 

Tuy nhiên, Mạc Vân Vân lại tán tỉnh các bạn nam cùng nhóm trong lớp, sau giờ học cô ấy thành lập một nhóm để đi vũ trường uống rượu. 

 

Chưa kể kỹ năng diễn xuất của cô ấy không được nâng cao, ngay cả kỹ năng sân khấu cơ bản của cô ấy cũng sa sút rất nhiều. 

 

Giáo viên mắng cô rất nhiều lần: “Bây giờ em còn trẻ khỏe, về già thì sao? Chẳng lẽ em sẽ đóng vai cô gái ngốc nghếch cả đời sao?” 

 

“Em nhìn Lâm Chi Ngôn hậu bối của em xem, kỹ năng diễn xuất của em ấy tốt hơn em rất nhiều, em không cảm thấy nguy hiểm sao?" 

 

Giáo viên vốn muốn thúc giục Mạc Vân Vân. 

 

Nhưng Mạc Vân Vân lại ghét tôi. 

 

Trong phòng tắm không có người, cô ấy chặn tôi lại chế nhạo: "cô nghĩ diễn xuất là thứ có thể nổi tiếng trong ngành giải trí trong nước à?" 

 

“Không phải, phải học cách chơi đùa với dư luận và giới thượng lưu.” 

 

Cô ấy chọc tôi bằng móng tay sắc nhọn. "Cô không thể đánh bại tôi trong bất kỳ điều nào trong số này." 

 

Mạc Vân Vân nhanh chóng thể hiện sức mạnh của mình. 

 

Cô ấy lấy tài khoản weibo của tôi ra.

 

Trên tài khoản của mình, tôi đã nhiều lần đăng nội dung giống như thái tử gia Bắc Kinh. 

 

Ví dụ, anh ấy đăng về một nhà hàng Pháp ngon, còn tôi quay lại và đăng một bức ảnh với đầu bếp của nhà hàng này. 

 

Anh ấy mua một phiên bản giới hạn của một con búp bê hàng hiệu thời thượng, một ngày sau tôi đăng một mẫu khác phù hợp với con búp bê này. 

 

Chưa kể những áo hoodie, giày thể thao, ốp điện thoại cùng kiểu dáng... 

 

Ngày hôm đó, tài khoản tiếp thị 800 của Mạc Vân Vân đã đưa tôi lên hot search. 

 

[Mọi người trong nhà, đây có phải là cô gái mộng mơ không? Diễn viên tuyến 18 sao dám lợi dụng sự nổi tiếng của thái tử gia Bắc Kinh để cọ nhiệt?] 

 

Lúc đó tôi vẫn còn là người mới, tôi đã quay hai bộ phim nhưng chúng vẫn chưa được phát sóng. 

 

Lời giải thích tốt nhất cho mối quan hệ của tôi với Cố Dịch An là tôi chính là cô gái trong mơ của anh ấy. 

 

[Vậy cái cô Lâm gì này bước vào làng giải trí chỉ để nâng giá bản thân, gả vào hào môn?] 

 

[Cười c.h.ế.t mất, ngoài khuôn mặt ra cô còn có gì nữa? Làm sao một gia đình hào môn có có thể thích cô được?] 

 

[Hình dáng chỉ ở mức trung bình, nếu tôi là thái tử gia, cho dù chơi bời tôi cũng không tìm cô ta.]

 

Vài tháng sau, vở kịch tôi đóng cuối cùng cũng được phát sóng, thảo luận cũng là chê bai. 

 

[Hãy xem cô gái mộng mơ nổi tiếng nhất làng giải trí trông như thế nào.] 

 

[Đấm vào.]

 

[Thật buồn cười. Trong vở kịch, diễn vai yêu đương não tàn không biết trời cao đất dày gì?] 

 

[Thì ra đó mới là tính cách thật của cô ấy, thảo nào cô ấy diễn xuất sống động đến thế.]

 

……

 

Trong thời gian nghỉ ghi hình chương trình giải trí, tôi đến phòng nghỉ. 

 

Trong điện thoại có hơn chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đều là của Cố Dịch An. 

 

[? ]

 

[Trả lời điện thoại, Lâm Chi Ngôn.] 

 

[Chuyện gì đã xảy ra thế?]

 

[Chị có nợ tiền không? Có cần tôi giúp trả lại không?] 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-ngon/chuong-2.html.]

[Chị phạm tội gì?] 

 

[Chị không đem chiếc Bugatti Divo mới mua của tôi đụng phải không? Chiếc xe đó hơn 40 triệu chị ơi, em chưa bao giờ bảo chị lái nó đi thẩm mỹ viện!]

 

[…Không sao đâu, có bảo hiểm, tôi tha thứ cho chị, xin đừng làm điều gì ngu ngốc.] 

 

[Trợ lý nói chiếc Bugatti Divo đang đậu trong gara...vậy chị đã làm cái quái gì vậy? Chị đã vi phạm pháp luật?] 

 

[Chị không phải gi.ế t người chứ?] 

 

[Đừng sợ, tôi biết chị nhất định đang tự vệ chính đáng, bây giờ chị đang ở đâu? Đứng tại đó chờ tôi, đừng đi lung tung...] 

 

Tôi cầm lấy đi động, vừa cảm động vừa không biết nói gì, hai cảm xúc lẫn lộn, nhấn nút thoại, mặt không biểu cảm nói: "Đồ ngốc, ra ngoài đi." 

 

Đầu dây bên kia im lặng, Cố Dịch An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. 

 

“Chửi mắng quen thuộc vẫn khiến tôi yên tâm.” 

 

Hắn thở dài “chị đột nhiên nói tôi yêu cậu, sau đó tôi không thể liên lạc với chị được nữa. Tôi tưởng chị đã xảy ra chuyện gì đó, đang nói lời chia tay.” 

 

“Tôi sợ đến mức hoãn lại cuộc họp cổ đông, lát nữa sẽ bị mấy ông già đó mắng ch. ế. t.”

 

"Tôi đi họp đây, chị ngàn vạn lần đừng có gọi điện lại cho tôi nữa.”

 

Cố Dịch An vội vàng lo đi họp đại hội cổ đông. 

 

Mạc Vân Vân vừa đẩu cửa bước vào tình cờ nghe thấy những lời cuối cùng của Cố Dịch An, "chị ngàn vạn lần đừng có gọi điện lại cho tôi nữa." 

 

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người chúng tôi, Mạc Vân Vân cuối cùng cũng cởi chiếc mặt nạ mềm mại ngọt ngào của mình ra, cô nâng cằm cười xấu xa: “Cô vẫn không bỏ cuộc à?” 

 

Tôi nhàn nhạt nhìn cô ấy: “Mạc tiểu thư, nếu cô muốn nghỉ ngơi xin vui lòng đến phòng khách của mình để nghỉ. Đây là phòng của tôi, vui lòng không vào khi chưa được phép.”

 

Mạc Vân Vân chế nhạo, trong mắt hiện lên một tia ác ý: "Tôi ra ngoài? Được rồi, tôi ra ngoài ngay." 

 

Vừa nói xong, Mạc Vân Vân đột nhiên mở cửa sau lưng, loạng choạng đi ra ngoài. 

 

Sắc mặt cô ta cũng trong nháy mắt thay đổi, quầng mắt đỏ hoe, nước mắt sắp rơi: "Chị Ngôn... Chi Ngôn, tôi hiểu tâm tình của cô, chuyện xảy ra vừa rồi khiến cô rất xấu hổ, tức giận, nhưng cô không thể trút giận lên tôi được!" 

 

Mạc Vân Vân ngã xuống đất bất lực nhìn tôi.

 

Hành lang đã có nhân viên ra vào, nghe thấy tiếng động họ lập tức tụ tập lại xung quanh. 

 

"Vân Vân, chuyện gì đang xảy ra vậy? 

 

"Ồ, khuỷu tay của Vân Vân bị gãy rồi." 

 

Người đầu tiên đến giúp Mạc Vân Vân là quản lý của cô ấy. Trong khi giúp cô ấy, người quản lý đã giận dữ mắng tôi. 

 

"Lâm Chi Ngôn, sao lại có loại người vô tình như cô? Vừa rồi Vân Vân nói với tôi, cô ấy lo lắng tâm trạng không tốt của cô, muốn an ủi cô, nhưng cô không cảm kích mà còn đẩy cô ấy ra ngoài cửa phòng?" 

 

Xung quanh các nhân viên cũng cô một lời, tôi một lời mà nói vào: "May mắn là khuỷu tay bị gãy. Nếu vô tình làm xước mặt, sự nghiệp diễn xuất của Vân Vân sẽ bị hủy hoại!" 

 

"Sao Lâm Chỉ Ngôn có thể ác độc như vậy. ..” 

 

Thậm chí, nhiều người còn giơ điện thoại di động quay lại cảnh tượng rồi đăng lên Douyin. 

 

Không cần phải nói, nó sẽ lại lên hot search cấp độ b.o.m hạt nhân. 

 

Mạc Vân Vân che cánh tay của mình bị một vết xước trên da nói nhẹ nhàng: "Không sao đâu, tôi không sao. Đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc ..." 

 

Cuối cùng, Mạc Vân Vân cũng đi cùng bởi người đại diện của cô ấy. 

 

Mà người đại diện của tôi, chị Vương, cũng đã đến. 

 

Cô ấy xua đuổi một vài người xem vẫn đang tụ tập xung quanh để chụp ảnh, kéo tôi vào phòng khách và khóa cửa lại. 

 

Chị Vương lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt. 

 

"Tôi vừa gọi điện cho công ty để yêu cầu nhân viên quan hệ công chúng trấn an dư luận. Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này!" 

 

Chị Vương đưa đi động xem bình luận của mọi người, toàn bộ cư dân mạng đều hướng về tôi mà mắng chửi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...