Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:54:44
Lượt xem: 20

Sở dĩ Lâm Hướng Đông có thể ngồi đến vị trí hiện nay, điều này chứng tỏ anh ta tuyệt đối không phải là một người ngu xuẩn. Vốn dĩ với thủ đoạn của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể nghe lén điện thoại của Chương Kiến. Như vậy chuyện gì đều vừa xem liền hiểu ngay. Rốt cuộc Chương Kiến tự phát làm những chuyện ngu xuẩn này hay là có người xúi giục sau lưng, anh ta đều có thể biết được. Nhưng thật sự đến bước này, Lâm Hướng Đông lại không muốn làm nữa. Trong lòng anh ta mơ hồ suy đoán, nhưng anh ta lại không nguyện ý tin tưởng vào cái suy đoán này. Bởi vì điều này biểu thị anh ta thích sai người rồi, anh ta dễ dàng bị một người phụ nữ che mắt.

 

Anh ta không bằng lòng tiếp nhận sự rằng anh ta thất bại trên phương diện tình cảm, càng không bằng lòng tin tưởng mắt nhìn của mình có vấn đề.

 

Đương nhiên sâu thẳm trong nội tâm, anh ta cũng không muốn buông xuống một đoạn tình cảm như vậy. Anh ta và Nguyễn Mạn đã ở bên nhau mấy năm rồi, tình cảm cũng không tầm thường. Vào thời điểm anh ta nghèo túng nhất, chỉ có cô ta ở bên cạnh anh. Tình cảm như vậy làm sao anh ta có thể dứt bỏ?

 

Thế là, sau vài ngày yên lặng, chiều hôm nay, anh ta dời lại công việc, để Chương Kiến lái xe đưa anh đến một bệnh viện.

 

Đây là bệnh viện mẹ Quý ở lại khi bị gãy chân trước đây.

 

Chương Kiến không rõ lý do, nhưng thân là một tài xế, hắn không biểu đạt ra ngoài miệng sự nghi hoặc của bản thân. Đợi xe vào đến bãi đỗ xe, Lâm Hướng Đông một bên xuống xe, một bên trầm giọng nói: "Cậu đi cùng với tôi."

 

"Vâng."

 

Chương Kiến theo sau Lâm Hướng Đông đi vào bệnh viện.

 

Bệnh viện này ngay từ đầu Lâm Hướng Đông đã thu xếp ổn thỏa rồi. Đến trước bàn trực y tá, anh ta liền lấy bệnh án của mẹ Quý lúc đó.

 

Lâm Hướng Đông còn hỏi ý tá phụ trách mẹ Quý khi đó: "Chân bá mẫu tôi hồi phục ra sao rồi, có để lại di chứng gì không? Người già lớn tuổi rồi, không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống. Vì để chúng tôi không phải lo lắng, chỉ báo chuyện tốt không báo chuyện xấu."

 

Chương Kiến ở bên cạnh, trong lòng kinh ngạc, giật mình một cái.

 

Đây là chuyện gì? Lâm tổng làm sao lại đến bệnh viện? Hắn làm sao lại có loại dự cảm không tốt?

 

Y tá cũng không hoài nghi, dù sao cũng đã chào hỏi trước rồi: "Trước mắt không có di chứng, bà chỉ cần nghỉ dưỡng cho tốt thì không có vấn đề gì nữa."

 

Lâm Hướng Đông khép lại bệnh án, để cho Chương Kiến thấy được tên người trên bệnh án.

 

Bây giờ còn cái gì không rõ ràng không? Chương Kiến lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không ngờ Lâm Hướng Đông sẽ hỏi về chuyện của mẹ Quý. Như vậy nghĩ lại, những chuyện mà hắn đã làm, có phải Lâm Hướng Đông đều biết rồi? Bằng không sao lại đặc biệt đưa hắn đến bệnh viện này?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-muon-ben-em/chuong-75.html.]

Chuyện chị gái giao cho hắn làm, tự nhiên là làmvở sau lưng mọi người, bởi vì chuyện này.. không thể ra ngoài ánh sáng. Bất luận ai biết được đều sẽ mắng bọn họ, điểm này trong lòng hắn biết rõ ràng. Bởi vậy trong quá trình hắn xử lý cũng rất cẩn thận, không ngờ có cẩn thận mấy cũng bị Lâm Hướng Đông phát hiện. Nghĩ đến thủ đoạn thường ngày của Lâm Hướng Đông, hắn không khỏi mềm nhũn cả chân.

 

Lâm Hướng Đông thở dài một hơi: "Không có vấn đề gì thì tốt."

 

Anh ta thật sự là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 

Nếu như mẹ Quý để lại bệnh tật gì, vậy liền phiền toái rồi.

 

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Hướng Đông cũng có phản ứng gì với Chương Kiến.

 

Chỉ là sau khi xuống xe liếc mắt nhìn hắn, ý tứ cảnh cáo nồng đậm.

 

Sở dĩ bây giờ anh ta đem việc này tiết lộ cho Chương Kiến, chủ yếu vẫn là muốn xem sẽ có chuyện gì kế tiếp.

 

Đừng thấy Lâm Hướng Đông là con ngoài giá thú, nhưng anh ta cũng nhận được sự giáo dục cao cấp. Hơn nữa chịu ảnh hưởng của chủ tịch Lâm, trong lòng anh ta rất xem thường người dùng loại thủ đoạn này. Hoặc là đừng có giở thủ đoạn, hoặc là giở thủ đọạn đừng để cho người khác nhìn ra. Đó cũng là một loại bản lĩnh. Nhưng bây giờ, làm việc ngu xuẩn không lên được mặt bàn, còn bị người khác bắt được nhược điểm, quả là ngu ngốc bẩm sinh. Nhưng mà Nguyễn Tố nói cũng đúng, nhằm vào ai không được, lại nhằm vào một người già sáu mươi tuổi, phẩm tính cũng quá xuống cấp rồi.

 

Sau khi nhìn thấy Lâm Hướng Đông vào thang máy công ty, Chương Kiến nghĩ cũng không cần nghĩ, liền lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Mạn.

 

Chương Kiến nói năng lộn xộn: "Chị, làm sao đây, em cảm thấy Lâm tổng anh ấy biết rồi! Hôm nay anh ấy đưa em đến bệnh viện chính là cảnh cáo em. Chị, hay là thẳng thắn cầu khoan hồng đi. Em sẽ nói chuyện này là một mình em làm, là em nhìn không quen Nguyễn Tố đó bắt nạt chị, muốn trút giận cho chị!"

 

Không có người thời thời khắc khắc khắc đều ngu xuẩn.

 

Chương Kiến biết, nếu như hắn không ôm việc này, hắn sẽ bị chị gái ghét bỏ. Chị gái một khi thất thế, hắn cũng không chiếm được cái gì tốt. Không bằng dứt khoát cõng nồi, như vậy chị gái sẽ nhớ đến điểm tốt của hắn, cũng không quên hắn.

 

Nguyễn Mạn nghe vậy tay chân lạnh lẽo, rõ ràng trong phòng có máy sưởi ấm, nhưng cô ta giống như đang ở trong hầm băng.

 

Sau khi sống lại, sở dĩ cô ta có thể diễu võ dương oai trước mặt Nguyễn Tố, sở dĩ sống tùy ý như vậy, còn không phải là vì sau lưng cô ta có Lâm Hướng Đông sao. Trong lòng cô ta rõ ràng, đời này của cô ta cũng không bao giờ tìm được đối tượng tốt hơn Lâm Hướng Đông. Nếu như Lâm Hướng Đông không cần cô ta nữa, đời này của cô ta cùng với đời trước có cái gì khác biệt?

 

"Để chị suy nghĩ."

 

Cô ta miễn cưỡng làm chính mình trấn định lại. Sau khi gác máy, cô ta mở cửa ban công, đứng trong gió lạnh, muốn làm cho đại não thanh tĩnh.

Loading...