Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:38:07
Lượt xem: 28

Hai người không trả tiền, Hồ hộ công cũng không tiện cãi vã lôi kéo.

 

Ai bảo Hồ hộ công thông qua hai người kiếm tiền từ Nguyễn Mạn.

 

Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, đều vui vẻ nở nụ cười. Thật ra cũng không phải vì tiết kiệm được một tháng tiền lương này, mà vì sảng khoái. Trên thế gian này không phải tất cả những ủy khuất đều có thể đánh trả, càng nhiều hơn chính là bẻ răng nuốt máu.

 

Ngày thứ hai, Nguyễn Tố đem mắt động nghi đến.

 

Cô báo giá sai cho mẹ Quý, chỉ nói một nửa số tiền thực sự.

 

Thao tác sử dụng mắt động nghi không hề khó, Quý Minh Sùng lại là một người thông minh. Không bao lâu anh đã học được dùng mắt động nghi để biểu đạt đơn giản những lời mình muốn nói. Điều này làm mẹ Quý vui mừng không thôi. Bây giờ bà rất sợ con trai chịu không nổi trạng thái này, rốt cuộc trên người anh ngoại trừ đôi mắt ra chỗ nào cũng không thể cử động được. Qua thời gian dài, người bình thường đều sẽ phát điên. Hiện tại có cái có thể biểu đạt ý tứ của anh, trong lòng con trai có lẽ cũng dễ chịu hơn nhiều nhỉ?

 

Quý Minh Sùng so với tưởng tượng của mẹ Quý mạnh mẽ hơn rất nhiều.

 

Chung quy anh đã trải qua c.h.é.m g.i.ế.c chân chính, cũng là người từ trong núi đao biển lửa xông ra. Đối với trạng thái trước mắt này, anh ngoại trừ có một chút quẫn bách ra cũng không có cảm xúc tiêu cực khác. Đại khái anh cũng biết bản thân nhất định sẽ khỏe trở lại.

 

Nhưng mà có mắt động nghi này, anh cũng được an ủi hơn nhiều. Có thể biểu đạt đơn giản ý nghĩ của bản thân, cũng rất tốt rồi.

 

Buổi tối, hơn tám giờ, mẹ Quý lại phải đưa Đậu Tương về nhà. Đậu Tương vẫn là một đứa trẻ, bình thường chín giờ đã ngủ, không tiện ở bệnh viện quá lâu. Trải qua những ngày sống chung này, bất kể là Nguyễn Tố hay là Quý Minh Sùng đều tận lực thoát khỏi hoặc nói là xem nhẹ sự xấu hổ của bản thân.

 

Cả hai người đều cùng chung tâm lý: Chỉ cần tôi không xấu hổ, như vậy chính là người khác xấu hổ.

 

Đèn trong phòng bệnh sáng ngời, Nguyễn Tố một bên bơm sữa bò cho Quý Minh Sùng, một bên đọc tin tức trên báo tài chính cho anh nghe.

 

Cô cảm thấy, Quý Minh Sùng có lẽ rất muốn tìm hiểu xu hướng kinh tế hiện tại.

 

Quý Minh Sùng quả nhiên nghe những tin tức này đến mức mê mẫn.

 

Có thể là rất lâu rất lâu rồi anh không tiếp xúc với những thứ này, vừa bắt đầu có chút lạ lẫm. Nhưng bản năng trong xương cốt vẫn không biến mất, anh nghe nghe liền bắt đầu để bụng. Thật ra, tình huống hiện tại của anh không tốt lắm, nhưng anh cũng có đủ thời gian để tìm hiểu tình hình trước mắt. Như vậy đợi anh khỏe lại rồi mới có thể nhanh chóng chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.

 

Trong lúc anh cấp bách mà tiếp thu tin tức, chỉ nghe hai chiếc nhẫn lại bắt đầu đối thoại.

 

Kỳ thật hôm nay Nguyễn Tố vừa bước vào cửa, hai chiếc nhẫn này đã bắt đầu quấn quýt nhau, cái gì mà chồng ơi em nhớ anh, vợ ơi anh nhớ em..

 

Loại đối thoại này trên cơ bản có thể tự động bỏ qua.

 

Nhưng hai chiếc nhẫn này cũng sẽ nói chuyện chính sự, chia sẻ cho nhau một chút tin tức hôm nay.

 

Nhẫn nữ: "Tố Tố hôm nay rất mệt mỏi, buổi tối còn phải chăm sóc đàn ông chó, quá đau lòng con gái phải làm sao?"

 

Nhẫn nam: "Ai, hy vọng chủ nhân có thể nhanh chút khỏe lại, Tố Tố quả thật ốm đi rất nhiều. Lần trước Tố Tố mua chúng ta về, nhân viên bán hàng kia cũng nói tay Tố Tố quá gầy."

 

Nhẫn nữ: "Anh vẫn còn nhớ là Tố Tố mua chúng ta về à, vậy mà anh còn mỗi tiếng mỗi kêu chủ nhân, anh căn bản đã quên ai là chủ nhân của anh rồi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-muon-ben-em/chuong-61.html.]

Nhẫn nam: ".. Nhưng mà anh bị đeo ở trên tay chủ nhân a. Vậy thì người là chủ nhân của anh."

 

Nhẫn nữ: "Hừ."

 

Lúc này Quý Minh Sùng mới phát hiện, thì ra đôi nhẫn này là NguyễnTố mua về.

 

Chắc là nhẫn dùng trong hôn lễ?

 

Thế gian vạn vật, có rất ít âm thanh phát ra khiến anh nghe được, đây cũng coi như là một loại duyên phận.

 

Nguyễn Tố cũng không biết những chuyện này, cô vẫn đang đọc tin tức tài chính cho anh.

 

Nhẫn nữ: "Nhưng mà, hôm nay Tố Tố lại bị bắt chuyện rồi, là một anh chàng khá đẹp trai. Muốn em nói a, Tố Tố dứt khoát ly hôn với đàn ông chó đi cho xong. Tố Tố xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, nhất định sẽ tìm được chó tốt hơn đàn ông chó. Không đúng, là đàn ông!"

 

Nhẫn nam: ".. Cái này cái này.. Tố Tố cho phương thức liên lạc rồi sao?"

 

Nhẫn nữ: "Đừng nhắc nữa, khẳng định không cho. Trung tâm kiểm tra sức khỏe có một đồng nghiệp nam rất được, luôn đem bữa sáng bữa trưa các thứ cho Tố Tố, nhưng Tố Tố hình như không có ý tứ kia với anh ta. Em thật không hiểu, cô ấy tại sao lại thích đàn ông chó a?"

 

Nhẫn nam: "Tố Tố hình như không thích chủ nhân mà?"

 

Nhẫn nữ: "Đúng, Tố Tố bởi vì lương thiện mới chăm sóc hắn. Hy vọng Tố Tố người tốt có hồi báo tốt, bằng không em mỗi ngày nguyền rủa đàn ông chó."

 

Nhẫn nam: "Đổi cái xưng hô đi, không nên kêu đàn ông chó đàn ông chó. Nể mặt anh có được không?"

 

Nhẫn nữ: "Anh có cái mặt quỷ ấy."

 

* * *

 

Quý Minh Sùng nhìn về hướng Nguyễn Tố.

 

Từ mấy ngày chung sống này, còn có lời của người bên cạnh, anh đại khái cũng biết cô bây giờ là vợ của anh. Tuy là hữu danh vô thật nhưng cô thật lòng mà chăm sóc anh. Có lẽ trước khi xảy ra chuyện, anh không thể nhìn ra được một người là thật tâm hay giả ý, vẫn là do anh còn quá trẻ, kinh nghiệm không đủ phong phú. Nhưng bây giờ trải nghiệm nhiều như vậy, cô đến cùng có phải thật tâm không, anh vẫn có thể nhìn ra được.

 

Trước đó, anh và cô chưa từng gặp mặt, càng đừng nhắc đến cảm tình gì đó. Chẳng lẽ cô thật sự là vì cái gọi là hôn nhân mà không ngại cực khổ chăm sóc anh?

 

Trong năm năm qua, anh gặp qua rất nhiều ngươi lừa ta gạt, có người thậm chí vì cái gọi là lợi ích mà có thể bán đứng người thân trong nháy mắt.

 

Trở về lại thế giới nguyên bản, anh đã mệt mỏi bất kham, bên cạnh cơ hồ lại có một người vợ trong sáng như thế.

 

Anh nhìn lại mắt động nghi đặt ở trên giường.

 

Nguyễn Tố đang cúi đầu đọc báo, đột nhiên nghe được âm thanh của máy móc, là từ mắt động nghi truyền đến.

 

Chỉ có ba chữ đơn giản.

 

Truyền đạt ý nghĩ của Quý Minh Sùng muốn biểu đạt: "Cảm ơn em."

Loading...