Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:20:51
Lượt xem: 44

Nhân duyên của Nguyễn Tố ở trung tâm kiểm tra sức khỏe rất tốt. Thái độ làm việc của cô nghiêm túc, cẩn trọng, vì vậy cấp trên rất thích cô. Nghe cô nói người lớn trong nhà bị gãy xương phải nằm viện, liền không nói nói hai lời phê chuẩn cho cô nghỉ phép ba ngày. Bây giờ là thời điểm bận rộn của trung tâm kiểm tra sức khỏe, bên tiêu thụ lại vừa ký được mấy đơn hàng. Gần đây thật sự là bận rộn vô cùng, cho cô nghỉ phép ba ngày đã là cực hạn rồi.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyễn Tố chuẩn bị quần áo cho mẹ Quý thay ra, lại đưa Đậu Tương lên xe đưa đón của trường mẫu giáo xong, cô liền đến bệnh viện.

 

Y tá đang kiểm tra cho mẹ Quý, khí sắc của mẹ Quý thoạt nhìn đã tốt hơn. Phòng bệnh ba người này cũng đã kín rồi, một người bệnh trong đó đã đi làm các kiểm tra khác.

 

Đợi y tá đi rồi, lúc này Nguyễn Tố mới nói với mẹ Quý: "Mẹ, trước đây con đã nghĩ qua, hay là chúng ta đổi chỗ ở khác? Con thấy tiểu khu bên cạnh cũng khá tốt. Nhất là tầng một, còn có cả sân và lúc nào cũng đầy ánh mặt trời. Minh Sùng cần phải thường xuyên phơi nắng, nhưng ánh sáng ở trong nhà mình không tốt lắm. Mỗi ngày ánh mặt trời cũng chỉ rọi vào phòng ngủ hai giờ đồng hồ, nếu mà đẩy anh ấy xuống bên dưới lầu, thì quá vất vả. Dù sao nhà chúng ta ở chỉ có thang bộ, không có thang máy.."

 

Đây là đồng nghiệp của Nguyễn Tố đã đề xuất ý kiến.

 

Trong nhà có người lớn tuổi, bình thường hoặc là sống ở những tầng thấp, hoặc là sống ở nơi có thang máy.

 

Nhà họ Quý ở trong tiểu khu cũ kỹ, không có thang máy, còn là ở tầng năm. Đừng nói là mẹ Quý, ngay cả Nguyễn Tố mỗi ngày phải leo thang bộ đều cảm thấy có chút mất sức. Giống như loại chuyện ngã từ trên cầu thang xuống này, không thể lại xảy ra thêm một lần nữa. Vì vậy Nguyễn Tố liền nghĩ, nên thuê một căn ở tầng một có cả sân.

 

Nguyễn Tố thấy mẹ Quý không nói gì, lại bắt đầu nói đến lợi hại khi sống ở tầng một: "Thương gân động cốt một trăm ngày, sau này mẹ về nhà rồi, e là cũng không thể ra ngoài không thể xuống lầu được. Rất nhiều việc cũng không tiện làm. Mẹ thấy sao?"

 

Mẹ Quý không cự tuyệt ý kiến này ngay lập tức, ngược lại hỏi: "Con hỏi thăm qua tiền thuê nhà chưa?"

 

Hôm qua cô lên mạng xem nhà ở, cơ hồ hai giờ sáng Nguyễn Tố mới ngủ. Vừa thấy mẹ Quý không có ý phản đối, cô lập tức mở App trên điện thoại ra đưa cho bà xem: "Mẹ xem, căn nhà này không tệ, là của hai cụ già sống. Bây giờ hai cụ phải đi chăm sóc cho cháu trai. Căn nhà này vừa trống ra, giá cả rất hợp lý, cách nhà chúng ta cũng gần. Con lại thuận tiện xem tiền thuê của tiểu khu chúng ta, trên căn bản có thể bù cho nhau. Nhiều nhất lại bỏ ra mấy trăm tệ là có thể thuê được. Căn nhà này lớn, thời gian mặt trời chiếu sáng cũng đầy đủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-muon-ben-em/chuong-32.html.]

 

Mẹ Quý cũng cảm thấy leo cầu thang bộ rất mệt. Bà lớn tuổi rồi, thân thể cũng không bằng trước kia. Hơn nữa, Nguyễn Tố nói cũng rất có đạo lý, con trai bà cần phải tắm nắng. Bà suy nghĩ một lúc lâu, mới gật đầu: "Được, liền theo con nói đi làm đi. Trong tủ đầu giường phòng mẹ có một cái thể ngân hàng nông nghiệp, con lấy đi xử lý chuyện chuyển nhà trước đi."

 

Nguyễn Tố vô cùng kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Không cần không cần, con có tiền."

 

Mẹ Quý thở dài một hơi: "Con cầm trước đi, mấy tháng này mẹ không tiện làm gì cả."

 

Nguyễn Tố không lay chuyển được mẹ Quý, đành phải đáp ứng.

 

Ba ngày tiếp theo, Nguyễn Tố đều bận rộn đến muốn hỏng người, bù lại đã thuê được căn nhà có sân kia, lại nhờ công ty chuyển nhà giúp đỡ. Bà Vương hàng xóm có người quen, tìm môi giới giới thiệu một hộ công có kinh nghiệm chăm sóc cho mẹ Quý. Đợi đến khi mẹ Quý xuất viện, liền trực tiếp về căn nhà mới thuê kia. Vốn dĩ bà còn có chút không chắc chắn, cuối cùng lại rất hài lòng. 

 

Căn nhà này so với trong tưởng tượng của bà còn tốt hơn nhiều, đặc biệt là cái sân lớn kia. Đến bà Vương cũng phải ngưỡng mộ, ngầm cùng với mẹ Quý khen ngợi Nguyễn Tố: 

 

"Thật là một cô gái giỏi giang, làm khó cho nó vì bà mà suy nghĩ tính toán rồi. Thanh niên bây giờ sợ nhất là phiền phức, sợ phải chuyển nhà. Kỳ thật chúng ta già rồi, không thích hợp sống ở tầng lầu cao, vẫn là phải cần đến thang máy. Giống như tình trạng của bà bây giờ, nếu như về nhà cũng chỉ có thể ở trong nhà cả ngày, còn có Quý Minh Sùng nữa. Giờ thì tiện hơn nhiều rồi, trực tiếp đẩy ra là có thể tắm nắng rồi."

 

Trong nhà có thêm một người bị gãy chân, Nguyễn Tố càng vất vả hơn so với trước đây. Còn may có sự giúp đỡ của hộ công và hàng xóm, nếu không cô sẽ mệt chết.

 

Nguyễn Mạn đợi rất lâu, cũng không thấy Nguyễn Tố chạy về nhà tố khổ. Tìm người nghe ngóng, mới biết vậy mà Nguyễn Tố đã chuyển nhà đi rồi, lại còn mời hộ công. Điều này làm cho cô ta không khỏi lại tức giận. Mẹ Quý thật là quá đáng, quá phân biệt đối xử rồi. 

 

Kiếp trước bà ngã từ trên cầu thang xuống, cũng bị gãy xương phải nhập viện. Cô ta nhân cơ hội nói mời mấy người đến chăm sóc, mẹ Quý âm dương quái khí nói không cần cô ta nhọc lòng, cũng không cần cô ta lo. Đây không phải bày rõ ra muốn cô ta làm mẹ luôn hay sao?

Loading...