Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:53:00
Lượt xem: 55

Những người trong phòng khách nhà họ Nguyễn, có người kinh ngạc, có người lại sợ hãi trong tiềm thức, chỉ có Nguyễn Mạn là vẻ mặt khiếp sợ. Cô ta không dám tin vào những gì tai mình nghe được, gấp không chờ nổi mà đứng dậy, kết quả giây tiếp theo liền nhìn thấy quản gia đưa Nguyễn Tố bọn họ dẫn vào phòng.

 

Lần gặp lại Nguyễn Tố này, Nguyễn Mạn cho rằng sẽ nhìn thấy cô thần sắc tiều tụy. Chung quy kiếp trước sau khi cô ta đến nhà họ Quý cũng là hai đêm liền không ngủ được. May mà mẹ Quý vẫn còn chút nhân tính, không bắt buộc cô ta phải ngủ cùng một phòng với Quý Minh Sùng. 

 

Cái căn nhà cũ đó chỉ có ba căn phòng, cô ta không muốn ở trong cái phòng gọi là phòng tân hôn đó, mẹ Quý để cô tự tay dọn dẹp nhà kho thành phòng ngủ. Đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ, căn phòng đó không có ánh sáng mặt trời, chỉ có một cái bàn và một cái giường xếp. Cô ta thực sự không thể tin nổi cô ta thế mà có thể ở trong cái phòng đó hai ngày.

 

Ở nhà họ Quý, không có bảo mẫu cũng không có dì giúp việc. Ban đầu mẹ Quý còn nấu cơm cho ba người nhưng sau khi cô ta tỏ ý không muốn ăn, bà liền mặc kệ cô, không quan tâm.

 

Cô ta từ trước đến giờ chưa từng trải qua những ngày như thế. Còn về Quý Minh Sùng, cô ta rất hiếm khi đi xem anh, chỉ một mình ở trong phòng đếm từng ngày trôi qua.

 

Cô ta vẫn còn nhớ cái ngày trở lại nhà mẹ kia, khuôn mặt cô ta tiều tụy, mẹ và anh trai đều xót xa vô cùng.

 

Bây giờ cô ta cho rằng Nguyễn Tố cũng sẽ là cái dáng vẻ kia.

 

Nhưng Nguyễn Tố mặc một chiếc váy dài từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt hồng hào, trong mắt vẫn là thần thái như từ trước đến nay.

 

Điều này làm cho Nguyễn Mạn khó mà chấp nhận được, cô ta không thể hiểu nổi, mẹ Quý và thằng nhãi kia tại sao lại cùng về với Nguyễn Tố?

 

Vào giờ này kiếp trước chỉ có một mình cô ta trở về! Mẹ Quý hỏi cũng không hỏi, thằng nhãi con kia càng là không thèm nhìn đến cô ta.

 

Nguyễn Mạn khó mà chấp nhận được.

 

Mẹ Quý đến rồi, cả phòng khách lập tức yên tĩnh. Mấy năm trở lại đây mẹ Quý chu đáo tỉ mỉ chăm sóc con trai và cháu nội, tự mình làm mọi việc, mắt thường đều có thể nhìn thấy bà so với vị quý phu nhân trước đây già đi rất nhiều. 

 

Nhưng mẹ Nguyễn vẫn rất sợ người kia. Ba Quý và mẹ Quý là đôi vợ chồng đồng cam cộng khổ. Năm đó ba Quý xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mẹ Quý đi theo ông đã trãi qua không biết bao nhiêu là sóng to gió lớn. Bà năm đó cực kỳ có khí thế, ép tới mẹ Nguyễn đều không thở nổi.

 

Mẹ Quý giống như giáo viên chủ nhiệm uy nghiêm, mà mẹ Nguyễn lại như học sinh ở trên lớp. Thậm chí khi đã tốt nghiệp rồi, gặp lại giáo viên vẫn không nhịn được mà tim đập dữ dội.

 

Vẫn là Đậu Tương mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

 

"Thím ơi, con khát quá, muốn uống nước!"

 

Nguyễn Tố lập tức đáp, "Được, có ngay. Chị Trần, phiền chị rót cho mấy ly nước."

 

Chị Trần là người giúp việc ở trong nhà, nghe lời Nguyễn Tố lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy vào bếp pha trà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-muon-ben-em/chuong-12.html.]

Nguyễn Mạn nghe Đậu Tương gọi Nguyễn Tố là thím, lông mày càng nhíu chặt.

 

Kiếp trước cô ta chưa bao giờ nghe Đậu Tương gọi cô ta như vậy, bình thường đều không thèm mở mắt nhìn cô ta. Cô ta nghĩ đến liền tức giận.

 

Nếu như Mẹ Quý không ở đây, Nguyễn Mạn sớm đã phát tác rồi. Nhưng có mẹ Quý ở đây, cô ta không dám lỗ mãng.

 

Mẹ Nguyễn sợ mẹ Quý, Nguyễn Mạn cũng sợ bà.

 

Kiếp trước cô ta bị mẹ Quý giày vò không biết bao nhiêu mà kể, cô ta không chịu nổi cuộc sống không có tương lai. Ban đầu cô ta còn gắng nhịn xuống, đợi mẹ Quý chủ động giao đồ tàng trữ ra, nhưng ai mà ngờ trong tay bà Quý căn bản không có gì cả. 

 

Đợi đến khi cô ta hiểu ra thì cũng lười đối phó lại. Có lúc cô ta sẽ hẹn hò với người đàn ông khác, cô ta cũng không sợ bị người khác phát hiện. Có một lần người đàn ông đó chủ động đưa cô ta về, bị mẹ Quý bắt gặp, mẹ Quý cũng không nói gì. Chỉ là mấy ngày sau bắt cô ta dọn dẹp đồ đạc, đuổi ra khỏi nhà.

 

Cô ta sao có thể can tâm ra đi mà không lấy được gì, cô ta nói không đi!

 

Mẹ Quý lại dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi mà nhìn cô ta: "Người như cô mà cũng xứng với con trai tôi sao?"

 

Sau đó, không biết mẹ Quý làm cách nào mà ba Nguyễn đến đưa cô ta đi. Lại sau đó, cô ta trở về là người độc thân.

 

Mẹ Quý để Đậu Tương ngồi cạnh mình, thần sắc bà lạnh nhạt, cũng không chủ động chào hỏi ai.

 

Mẹ Nguyễn kéo Nguyễn Tố lại gần mình, cười hỏi: "Ở bên kia đã quen chưa?"

 

"Khá quen rồi ạ." Nguyễn Tố không quen sống ở nhà họ Nguyễn, người ở đây đều không đơn giản, nói câu nào câu nấy đều có ẩn ý khác. Nếu phải so sánh thì cô thích ở nhà họ Quý hơn.

 

Những người họ hàng khác vốn dĩ muốn hỏi nhà họ Quý thật sự sống ở khu chung cư cũ kỹ kia sao, thật sự là chưa đến một trăm mét vuông sao, thật sự là đến người hầu cũng không có sao, thật sự là đến quản gia chuyên nghiệp cũng không có sao? Nhưng có mẹ Quý ở đây, bọn họ muốn kiếm chuyện, muốn xem trò cười cũng đành im lặng như gà.

 

"Quen thì tốt, quen thì tốt." Mẹ Nguyễn thấy con gái khí sắc không có gì khác, lúc này mới yên tâm.

 

Trừ Nguyễn Mạn ra thì những người đang ngồi ở đây, bao gồm cả mẹ Nguyễn, đều không tin tình hình nhà họ Quý đã tồi tệ đến bước đường cùng.

 

Bọn họ đều cho rằng, người như mẹ Quý làm sao có thể không để lại một con đường cho con trai và cháu nội của mình được. Trong tay chắc chắn vẫn còn nhiều đồ tốt.

 

Bây giờ nhìn Nguyễn Tố có vẻ được lòng bà Quý, sau này nói không chừng những đồ vật ở trong tay bà Quý kia sẽ thuộc về Nguyễn Tố. Cả nhà cũng liền lại ân cần hơn.

 

Nguyễn Mạn lạnh lùng nhìn, thậm chí có chút buồn cười.

 

Trong tay mẹ Quý không có gì cả!

Loading...