Chỉ Là Người Chơi Bình Thường Thôi - Chương 3.1: Lâu đài của người hầu Glaaki 03

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:27:28
Lượt xem: 10

Mạnh Thức Cẩn nhìn chằm chằm mẩu giấy trong tay, biểu cảm có chút phức tạp.

Hình như thân phận mà cô đã rút được có vẻ nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của cô.

Cô đã giao phó chuyện gì? Người đàn ông quấn băng vừa đưa mẩu giấy cho cô là ai?

Họ đang có kế hoạch gì? Hơn nữa cách xưng hô của đối phương với cô cũng có vẻ rất cung kính, chẳng lẽ anh ta nghe theo mệnh lệnh của cô sao?

Quan trọng nhất là, đến tận bây giờ Mạnh Thức Cẩn vẫn chưa thể xác định được trò chơi và hiện thực có mối liên hệ gì với nhau không, nếu như cô c.h.ế.t ở trong trò chơi này, hoặc nói cách khác là cái được gọi là thân phận của cô trong trò chơi này, vậy thì cô ở cuộc sống thực sẽ ra sao?

Mạnh Thức Cẩn hít sâu một hơi, cô lấy chiếc bật lửa ở trong chiếc túi đi thám hiểm đặt ở trên bàn ra, đốt cháy mẩu giấy ở trong tay mình.

Ngọn lửa bập bùng nhảy múa.

Rọi sáng ánh mắt của người con gái.

Lúc này cô đang nghĩ, dù sao cũng đến đây rồi, dường như cũng chỉ có thể đi bước nào chắc bước ấy mà thôi.

...

"Thức Cẩn, em đã khỏe hơn chưa? Chúng ta cùng xuống dưới kia thôi." Giọng nói của Tiểu Lưu truyền vào từ ngoài cửa.

Mạnh Thức Cẩn mở cửa ra: "Em đến đây."

Tiểu Lưu đang đứng ngoài cửa hiển nhiên là vừa mới rửa mặt, trên tóc còn lấm tấm vài giọt nước, có vẻ là do tiết trời hơi lạnh, anh ấy mặc bộ quần áo lao động gần giống với bộ quần áo của thầy Ngải.

Cô chú ý đến bảng hiệu ở trên n.g.ự.c áo, lúc này mới rõ tên đầy đủ của Tiểu Lưu là Lưu Cường.

Cơn mưa ở ngoài cửa dường như không có dấu hiệu ngừng lại, trong lúc cô cùng Lưu Cường đi dọc dãy hành lang còn nghe thấy tiếng mưa đập vào bờ tường, phát ra những âm thanh khiến người ta cảm thấy ghê sợ.

"Khi đó chúng ta lựa chọn đến đây là bởi vì truyền thuyết nào vậy?" Mạnh Thức Cẩn nghĩ lại tình hình hiện giờ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mặt không biến sắc, nói: "Có lẽ ta có thể có được manh mối nào đó từ điểm này."

Lời này của cô nửa thật nửa giả, Mạnh Thức Cẩn căn bản không biết vì sao bọn họ lại đến nơi này, chỉ là chuyên ngành thần bí học chỉ ra ngoài nghiên cứu thu thập dữ liệu khi có một truyền thuyết liên quan đến những yếu tố phi thực tế nào đó, thế nên cô mới hỏi anh ấy như vậy.

Nhưng cũng có những lời cô nói là sự thật, chỉ khi biết truyền thuyết đó là gì thì mới có thể đưa ra biện pháp phù hợp. (*)

(*) Câu gốc là 对症下药: tùy theo bệnh mà bốc thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-la-nguoi-choi-binh-thuong-thoi/chuong-3-1-lau-dai-cua-nguoi-hau-glaaki-03.html.]

Chỉ là Mạnh Thức Cẩn không nghĩ đến, lời nói này của cô lại khiến cho Lưu Cường đột ngột thay đổi sắc mặt.

Anh ấy tự dưng đứng ngây ra tại chỗ, trên trán lấm tấm mồ hôi, hệt như là đang nhớ lại một câu chuyện nào đó rất khủng khiếp.

"Chúng ta đến nơi này là bởi vì trên thư mời có nói rằng lâu đài của người hầu Glaaki đã xuất hiện một lần nữa..." Lưu Cường cúi gằm mặt, vẻ mặt của anh ấy dưới ánh đèn mờ ở dãy hành lang không quá rõ ràng: "Lần gần nhất lâu đài của người hầu Glaaki xuất hiện là cách đây hơn 70 năm về trước, bởi vì đám người hầu của Glaaki tác oai tác quái, vậy nên những vị khách ở trong lâu đài đều lần lượt c.h.ế.t đi, cái c.h.ế.t nào cũng rất thê thảm và đều không giống nhau. Có người nói rằng đó là do trong lâu đài có 10 người hầu Glaaki, kĩ năng của chúng đều không giống nhau, mỗi người đều phải chịu một sự ràng buộc của lâu đài, mỗi một người hầu Glaaki cũng chỉ có thể g.i.ế.c người 1 lần..."

"Tôi đây là đang muốn nghe xem là kẻ nào dám đứng đây nói xằng nói bậy." Cánh cửa cách họ một chỗ không xa đột nhiên bị mở ra, một cô gái có gương mặt kiêu căng bước ra từ trong phòng, nói: "Đúng là đồ nhát gan, quả nhiên việc đại học B nhiều năm như vậy vẫn không có được một thành quả nghiên cứu nào là có nguyên nhân cả, sinh viên suốt ngày tin vào những truyền thuyết không có thật thì quả là đám không có tiền đồ. Cậu thực sự cho rằng chúng ta đang chơi trò chơi trốn thoát khỏi mật thất và có thể thoát ra ngoài nếu như tìm ra manh mối sao?"

"Xin đấy, làm ơn tỉnh táo lại đi, trên đời này chẳng có quỷ thần gì đấy đâu." Cô ta kiên định nói.

Vừa dứt lời, ánh nến ở dọc hai bên hành lang hình như bị gió thổi qua, trở nên lập lòe trong phút chốc.

Cô gái kia mặc một bộ quần áo gần giống với bộ quần áo lao động mà Lưu Cường đang mặc, có điều màu xanh nước biển trên áo cô đậm hơn một chút, bảng hiệu trên n.g.ự.c áo cũng đã ghi rõ thân phận của cô ta - "Hoàng Lương Vũ, nghiên cứu viên chuyên ngành thần bí học của đại học Q."

Hóa ra là sinh viên của trường đối thủ của cô.

Lưu Cường nhìn thấy người vừa mới xuất hiện kia liền nhướng mày, không phục nói: "Cô có biết chuyện này là thế nào không vậy? Vậy cô định giải thích thế nào về những bóng ma được ghi ở trên thư mời và hai người đã c.h.ế.t một cách kì lạ ngày hôm nay?"

Hoàng Lương Vũ xoay tay đóng cảnh cửa phòng lại, đi xuống dưới lầu cùng với hai người họ, vừa đi vừa ngâm nga: "Cũng chỉ là giả thần giả quỷ đấy thôi."

Lưu Cường lớn tiếng nói: "Người như cô nếu có ở trong phim kinh dị thì cũng chỉ là thứ bia đỡ đạn không sống nổi sau 3 tập đâu mà thôi. Lỡ như những lời này của cô bị đám người hầu Glaaki đang nấp ở chỗ tối nghe được, nói không chừng người tiếp theo bị g.i.ế.c sẽ là cô đấy."

"Muốn g.i.ế.c thì cứ giết, vừa hay tôi có thể biết đó là ai." Hoàng Lương Vũ không để tâm, biểu cảm có chút khinh thường: "Cũng chỉ là cái thứ chỉ biết nấp trong chỗ tối mà giả vờ giả vịt mà thôi..."

Người không hợp ý nửa câu nhiều (*), Lưu Cường lắc lắc đầu, nhìn về phía Hoàng Lương Vũ bằng ánh mắt gần như là đang thương hại, lẩm bẩm câu gì đó trong miệng, nhưng cũng không mở miệng ra đôi co với cô ta nữa.

(*) Nguyên văn là "Gặp được tri kỉ ngàn ly ít, người không hợp ý nửa câu nhiều."

Hoàng Lương Vũ cách xa nên không nghe thấy, nhưng cơ thể này của Mạnh Thức Cẩn dù ở trong bóng tối nhưng thị lực vẫn rất tốt, cô cũng biết cách đọc khẩu hình, cô thấy Lưu Cường nói: "Rồi cô sẽ phải hối hận vì sự kiêu ngạo hiện giờ của mình, con người sẽ không thể chiến thắng được..."

Mạnh Thức Cẩn hơi nhướng mắt, cảm thấy có chút bất ngờ, cùng là sinh viên chuyên ngành thần bí học, nhưng hai người này dường như lại nằm ở hai thái cực khác hẳn nhau, một người sợ hãi trước quỷ thần, một người lại không quan tâm đến chuyện quỷ thần, có vẻ như rất thú vị.

Chỉ là cô không biết rốt cuộc là bên nào thì tốt hơn.

Bởi lẽ Mạnh Thức Cẩn không thuộc vào loại nào trong hai loại người này, cô không sợ hãi, cũng chẳng xem thường, chỉ là cô luôn ý thức được rằng những thứ này vẫn luôn có khả năng tồn tại, giống như vạn vật chúng sinh trên thế gian này, chẳng có thứ gì là đặc biệt cả.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...