Chỉ Là Người Chơi Bình Thường Thôi - Chương 2.1: Lâu đài của người hầu Glaaki 02

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:27:20
Lượt xem: 8

Trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, Mạnh Thức Cẩn thấy Tiểu Lưu đang kinh động đến mức đứng ngây ra tại chỗ, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Gương mặt xám ngắt ở ngoài cửa sổ lúc ẩn lúc hiện, hô hấp của Tiểu Lưu cũng vì thế mà lúc có lúc không.

Anh ấy sẽ không sợ đến mức ngất xỉu đấy chứ?

Cô bước xuống giường, xỏ giày vào, sau đó bắt đầu quan sát cửa sổ của căn phòng này, phát hiện ổ khóa đã bị rỉ sét, không thể mở ra từ bên trong.

Mạnh Thức Cẩn chỉ có thể từ bỏ ý định kiểm tra cái đầu của t.h.i t.h.ể này.

Tuy nhiên, cảm giác sợ hãi của cô vẫn luôn cao hơn người khác một chút, đặc biệt là khi cô đã nhiều lần bị buộc phải thức đến hai giờ sáng cùng với một cái xác chết, đào lại một quyển sách đã bị thất truyền chỉ vì những ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu của giáo viên hướng dẫn.

Chỉ là t.h.i t.h.ể mà thôi, cô đã tiếp xúc không ít lần rồi, lúc này có thể nhìn thấy chúng ở trong game, cô lại cảm thấy có chút gần gũi.

Lâu rồi không gặp, cái cuộc sống nghiên cứu khoa học khổ như chó kia.

Mà Tiểu Lưu đang đứng bên cạnh cô có vẻ như sắp ngã khuỵu rồi.

Anh ấy run rẩy bám chặt vào thành giường: "Đây nhất định là ảo giác... Làm sao có thể..."

Mạnh Thức Cẩn cười tủm tỉm nói với anh: "Không phải ảo giác đâu."

Hai mắt của Tiểu Lưu quay mòng mòng, giờ phút này thực sự đã gục ngã: "..." Cảm ơn nhé, em đúng là người tốt mà.

Đúng vào lúc này, một ông lão có vóc người gầy gò đi từ ngoài cửa vào, ông ấy mặc một chiếc áo có màu nâu sẫm giống như trang phục đi thám hiểm nơi hoang dã, trên n.g.ự.c áo có một tấm bảng hiệu làm bằng sắt, bên trên có viết rõ thân phận của ông ấy --- "Ngải Kiến Thụ, chủ nhiệm khoa thần bí học trường đại học B".

Thầy Ngải thấy hai người họ đang đứng trong phòng có chút ngạc nhiên, khi phản ứng lại mới nói: "Tiểu Mạnh đã tỉnh rồi à, thể chất của con hơi yếu, lần sau nhất định không được bỏ bữa sáng như vậy nữa. Hiện tại thì tín hiệu ở đây không được tốt cho lắm, đường đi ra ngoài cũng đã bị bùn đất lấp mất rồi, chúng ta còn phải ở đây ít nhất mấy người nữa, có sợ hãi đến đâu cũng phải ăn một ít vào."

Mạnh Thức Cẩn đã hai lần nghe thấy thông tin cô không ăn bữa sáng rồi, rõ ràng là rất kì lạ, biết rõ bản thân bị hạ đường huyết mà vẫn không chịu ăn sáng, lẽ nào là có nguyên nhân nào khác đằng sau hay sao?

Nhưng cô cũng không mở miệng hỏi lại xem sao, chỉ gật gật đầu rồi nói: "Con biết rồi ạ."

Ngược lại, Tiểu Lưu cuối cùng đã từ trạng thái kinh hãi ban nãy mà dần trở nên bình tĩnh hơn, anh ấy lặng lẽ đứng lên từ dưới đất, quay lưng lại với cái đầu người đang treo ngoài cửa sổ, nói mấy câu biện hộ cho Mạnh Thức Cẩn: "Tiểu Mạnh sáng sớm đã nhìn thấy hiện trường của người c.h.ế.t đầu tiên, lại còn là một cảnh tượng vô cùng đẫm máu, không ăn được gì cũng là chuyện bình thường thôi ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-la-nguoi-choi-binh-thuong-thoi/chuong-2-1-lau-dai-cua-nguoi-hau-glaaki-02.html.]

Thầy Ngải cũng chấp nhận lời giải thích này của anh ấy.

Ông ấy cũng không gây khó dễ gì cho họ, chỉ quỳ xuống, chậm rãi đóng chiếc vali da màu đen ở góc phòng lại.

Lúc nâng nó lên, Mạnh Thức Cẩn để ý thấy trên cánh tay của thầy Ngải nổi đầu những sợi gân xanh, có vẻ như chiếc vali đó cũng không nhẹ cho lắm.

"Thầy sẽ mang vali hành lí này về phòng trước."

Thầy Ngải trông thấy gương mặt trắng bệnh không còn một giọt m.á.u của Tiểu Lưu cũng không hỏi xem trong lúc mình ra ngoài một chuyến đã xảy ra chuyện gì, ông ấy chỉ nói: "Ban nãy lúc thầy ra ngoài có nghe thấy quản gia ở tòa lâu đài này gọi tất cả mọi người xuống phòng ăn để tập hợp, có khả năng là liên quan đến hai vụ án mạng xảy ra ngày hôm nay. Các con cũng thu xếp để lát nữa xuống dưới kia nhé."

Tiểu Lưu nghe xong lập tức có chút kích động: "Ông ta sớm đã phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho chúng ta rồi! Đầu tiên gửi cho trường một bức thư không rõ ràng mời chúng ta đến nơi khỉ ho cò gáy này, nói rằng buổi tối ở đây hay có những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện cùng tiếng khóc than kì quái, hy vọng chúng ta có thể đến để điều tra cho rõ chân tướng, nhưng kết quả thì sao chứ?"

"Họ thế mà lại mời cả trường đại học Q - kẻ thù không đội trời chung của chúng ta đến đây!"

Nhắc đến chuyện này, Tiểu Lưu cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào, hai mắt trợn tròn lên, tức giận nói: "Đều là những ngôi trường top 1 top 2 của cả nước, ông ta không tin tưởng chúng ta, mời thêm cả trường đại học Q cũng là chuyện khá bình thường. Nhưng đám người vô danh tiểu tốt ngoài kia thì giải thích như thế nào đây? Trong đó hình như còn có cả một tên thầy trừ tà quái gở nữa! Đúng là không hiểu chủ nhân của tòa lâu đài này rốt cuộc đang nghĩ cái gì!"

Lượng thông tin trong lời nói của anh ấy quả thực rất lớn, Mạnh Thức Cẩn không lên tiếng, cả quá trình chỉ im lặng đứng bên cạnh để nghe.

Thầy Ngải vốn chẳng có phản ứng gì đối với những lời mà Tiểu Lưu nói, cho đến khi nghe thầy câu nói cuối cùng của anh ấy mới hơi nhíu mày, không đồng ý mà nói: “Ăn nói cho cẩn thận.”

"Học phái thần bí học này có lịch sử lâu đời, trong đó có rất nhiều những kiến thức mà chúng ta chưa từng tiếp xúc qua, làm sao có thể tùy tiện gán cho nó cái mác "quái gở" được chứ? Con làm như vậy là đang gán cho người ta một cái ấn tượng rập khuôn đấy.”

“Con biết rồi.” Tiểu Lưu lầm rầm nói một câu, sau đó như nghĩ lại điều gì đó, biểu cảm liền trở nên vô cùng bất an, run cầm cập nói: "Thế nhưng khi tất cả những người được mời đến đây đã có mặt đầy đủ, điện thoại đột nhiên mất hết tín hiệu, các con đường dẫn ra ngoài thì bị phong tỏa, đến ngày hôm sau lại có người c.h.ế.t liên tiếp, tất cả những chuyện kỳ quái đã xảy ra đó chẳng phải đã nói lên rằng trong tòa lâu đài này thật sự có tồn tại ma quỷ hay sao?"

Lần này Ngải Kiến Thụ cũng không nói gì thêm, ông chỉ thở dài một hơi rồi xách vali rời khỏi căn phòng.

Xem ra tất cả mọi người đều đang không có một manh mối gì về những việc vừa xảy ra một cách đột ngột này, thế nhưng Mạnh Thức Cẩn lại thấy những gì mà Tiểu Lưu vừa miêu tả lại rất giống với một mô hình trinh thám rất phổ biến trong thực tế, đó chính là The Snowstorm Villa Model. (*)

(*) The Snowstorm Villa Model (tạm dịch): Biệt thự bão tuyết, một mô hình thường gặp trong các tiểu thuyết trinh thám.

Kiểu mô hình The Snowstorm Villa Model dùng để chỉ một nhóm người bị cô lập ở trong một môi trường khép kín, vì một số nguyên nhân đặc biệt mà không thể nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, hơn nữa tất cả mọi người tạm thời đều không thể rời khỏi nơi đó. Một số người trong nhóm này sẽ bị c.h.ế.t lần lượt, và tất cả mọi người đều có khả năng sẽ là người tiếp theo bị sát hại, đồng thời họ cũng có khả năng là hung thủ của vụ án.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...