Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chị Gái - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-09 01:58:09
Lượt xem: 1,343

Lúc đọc truyện, tôi chỉ có một suy nghĩ: Mấy người này suốt ngày chỉ biết cãi nhau, gây sự, yêu đương, phá thai, chẳng lẽ không bao giờ học hành gì sao?

Thế nhưng, khi vào phòng A Dao, ép em ấy lôi bài kiểm tra ra, tôi mới nhận ra tình hình nghiêm trọng.

“Mỗi môn đều trượt thì thôi đi, cái môn Vật lý 18 điểm này là làm sao em thi được vậy?” Tôi trăm mối vẫn không hiểu nổi.

A Dao chắp tay sau lưng đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào con số 18 chói mắt, cũng trăm mối không thể hiểu nổi.

Tôi gọi mẹ đang hớn hở định dẫn A Dao đi thẩm mỹ viện lại: “Mẹ phải cho A Dao đi học thêm.”

“Thành tích của A Dao kém lắm à?” Mẹ cảnh giác.

Tôi giấu bài kiểm tra ra sau lưng: “...Cũng không hẳn, chưa thi giữa kỳ nên chưa biết, nhưng em ấy bảo nghe giảng trên lớp hơi không theo kịp.”

Chuyện tiêu tiền thì mẹ tôi là chuyên gia, ngay trong ngày đã liên lạc với giáo viên giỏi đến nhà dạy kèm.

Tôi ký tên mẹ vào bài kiểm tra của A Dao: “Chỉ lần này thôi đấy, thi giữa kỳ ít nhất phải đạt.”

A Dao thở dài thườn thượt, vẻ mặt chán sống nhìn sang một bên.

Này, thành tích của em rốt cuộc kém đến mức nào vậy, nữ chính?

3

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Sau khi tất bật lo liệu việc học thêm cho A Dao, cuộc sống của tôi trở lại bình yên.

Đúng lúc tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã tạm lắng, thì một hôm tan học, tôi bắt gặp một vụ ẩu đả trong con hẻm sau trường.

Một đám người trường kỹ thuật kế bên đang vây đánh một nam sinh trường tôi, tôi lập tức chạy về báo bảo vệ.

Trên đường dẫn bảo vệ đến đó, tôi chợt nhớ ra, hình như đây là cảnh nam chính xuất hiện...

Tôi quên mất tên nam chính là gì rồi, mấy bộ truyện ngược luyến này na ná nhau, nam chính toàn là mấy tên thần kinh phụ bạc, ai mà nhớ nổi ai với ai.

Trong truyện cũng chỉ ghi lại hồi ức trước khi A Dao qua đời, quá khứ đều được lồng ghép dưới dạng hồi tưởng, không hề nhắc đến lần đầu họ gặp nhau.

Nhưng trong truyện có nói, lý do nam chính si mê bạch nguyệt quang là vì bạch nguyệt quang đã cứu anh ta một mạng lúc nhỏ.

Ngay khi anh ta bị đánh đến mức sắp bất tỉnh, Lâm Song Song bỗng xuất hiện, như một tia sáng soi đường cho anh ta...

Nghĩ đến đây, tôi vẫy tay gọi A Dao đang đứng trước quầy đồ ăn vặt: “Lại đây.”

A Dao ngậm miếng thịt xiên chạy đến trước mặt tôi ngoan ngoãn.

“Có người đánh nhau trong hẻm, em dẫn bảo vệ đến đó nhé.”

...

A Dao nghe lời tôi răm rắp, đeo cặp sách đi mất, một lúc sau tôi mới nghĩ ra đáng lẽ mình nên cướp lấy xiên thịt của em ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-gai/chuong-5.html.]

Nào có nữ chính nào lần đầu gặp nam chính mà miệng đầy dầu mỡ, chẳng ra làm sao cả.

Không lâu sau, A Dao vừa nhảy chân sáo vừa chạy về, nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết, bảo vệ đã đuổi đám côn đồ đi rồi.

Tôi dò hỏi tình hình của nam chính, em ấy buồn bã nói anh ta bị đánh thảm lắm, mặt mũi bầm dập, trông tội nghiệp ghê, vừa nói vừa gặm xiên thịt.

Thế em không có hành động gì sao cô em gái...

Nghĩ đến chuyện em ấy sẽ làm “chó liếm” suốt mười năm trong truyện, tôi lặng lẽ sang tiệm thuốc kế bên mua ít cồn i-ốt, băng gạc các thứ, bảo em ấy mang qua cho anh ta.

A Dao, chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi.

Không phải là tôi theo chủ nghĩa “nguyên tác bất diệt” của nam nữ chính đâu, chỉ là nhỡ đâu em ấy lại thích cái tên khốn nạn đó, thì cũng đỡ phải khổ sở vì tình, chia tay trong hòa bình được rồi.

Khoảng một tuần sau, lớp tôi có học sinh mới chuyển đến, cậu nhóc này trông cũng sáng sủa, chỉ là mặt mũi lạnh tanh, kiểu người "tránh xa tôi ra" ấy.

Cậu ta lúc nào cũng ngủ gật hoặc trốn học, sau kỳ thi giữa kỳ còn đánh nhau với bạn cùng bàn, hai người đánh nhau long trời lở đất.

Tôi cao, ngồi bàn áp chót.

Hai nam sinh đánh nhau túi bụi trước mặt tôi, tôi lặng lẽ đưa tay ra đỡ lấy chiếc cốc chuột Mickey, tiếp tục đọc luận văn của mình.

Một lát sau, cô giáo Thái nghe tin chạy đến, gọi hai người ra ngoài mắng một trận, rồi cũng gọi tôi ra, chỉ vào cậu học sinh mới nói: “Lâm Song Song, em có thể ngồi cùng bàn với Hứa Nam Nhất không?”

Cậu nam sinh cao mét tám chạm mắt với tôi, hờ hững quay mặt đi.

Tôi mở cốc chuột Mickey, nhấp một ngụm trà Đại Hồng Bào.

“Chuyện là thế này, dạo này thành tích của em tiến bộ rất nhiều, lọt vào top 10 của khối, tiến bộ vượt bậc. Em ngồi cùng bàn với bạn Hứa Nam Nhất, có thể chia sẻ phương pháp học tập của mình, người tiên tiến giúp đỡ người lạc hậu.”

Chưa công bố bảng xếp hạng, nhưng cô Thái hôm nay niềm nở hơn mọi khi, chắc là sự “tiến bộ” của tôi thật sự rất lớn.

Lớn đến mức ánh mắt cô nhìn tôi đầy dò xét.

Trẻ con tuổi dậy thì thường có những trường hợp bỗng dưng “ngộ” ra, sau đó lực học tăng vọt, chuyện này rất bình thường.

Nhưng tôi vẫn phải đề phòng trường hợp họ nghĩ tôi bị ma nhập, bắt tôi đến chùa làm lễ, dù sao tính cách của tôi cũng khác hẳn nguyên chủ, dạo này mẹ nhìn tôi còn có phần kính sợ.

Để an toàn, tôi gật đầu: “Vâng ạ.”

Tôi và Hứa Nam Nhất lần lượt quay về bàn cuối lớp, tôi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Bạn Hứa, cậu chuyển bàn qua đây nhé.”

Hứa Nam Nhất như con nhím xù lông: “Sao không phải cậu chuyển qua chỗ tớ?”

“Cũng được.” Tôi nhanh chóng thu dọn sách vở, “Tớ xong rồi, cậu chuyển đi.”

Hứa Nam Nhất: ?

“Tớ không bê nổi.” Tôi ôm cốc chuột Mickey, yếu ớt cụp mắt xuống.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Nam Nhất.

Loading...