Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỊ GÁI TUỔI BA MƯƠI - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:43:21
Lượt xem: 1,732

10

 

Từ đó, tần suất Giang Cẩn Ngôn xuất hiện trước mặt tôi tăng gấp đôi, sự hiện diện của anh ấy mạnh mẽ đến mức khiến tôi nổi da gà.

 

Đặc biệt là mỗi khi đối diện với anh ấy, tôi đều cảm thấy bị áp chế bởi cái uy của chức vị mà anh ấy mang.

 

Tôi không thích cảm giác đó và muốn tránh xa chuyện yêu đương nơi công sở.

 

Giang Cẩn Ngôn bị lý do đó của tôi làm cho tức cười, anh ấy biện luận rằng sao cấp trên lại không có quyền theo đuổi cấp dưới.

 

Tranh luận mãi, đột nhiên anh ấy dừng lại, cúi xuống buộc lại dây giày của tôi đã lỏng ra từ lúc nào.

 

Buộc dây giày xong, anh ấy chống tay lên hông rồi tiếp tục tranh luận với tôi.

 

Vì chúng tôi đang đi chạy bộ, anh ấy mặc đồ thể thao thoải mái, trông trẻ trung hơn vài phần so với khi mặc đồ công sở.

 

Tôi không kìm được mà thốt lên: "Mẹ tôi bảo, đàn ông mà cãi lý với phụ nữ đến cùng thì không thể lấy làm chồng được."

 

Giang Cẩn Ngôn bỗng chốc như bị nghẹn lại, khuôn mặt đỏ bừng, miệng câm như hến.

 

Vẻ mặt đó chẳng hiểu sao lại chọc đúng vào điểm cười của tôi, khiến tôi bật cười thành tiếng.

 

Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tu Nhiên, người đã lâu không liên lạc.

 

Có lẽ anh ấy đã uống rượu, tiếng anh kìm nén tiếng khóc hỏi tôi: "A Chí, em đến đón anh về nhà có được không?"

 

Tôi sững người một chút, cuối cùng chỉ nói: "Anh uống nhiều rồi," rồi cúp máy và nhắn bạn của Thẩm Tu Nhiên đến đón anh ấy.

 

—----------

 

Cuối cùng, tôi cũng hẹn hò với Giang Cẩn Ngôn.

 

Mọi chuyện diễn ra nhẹ nhàng và suôn sẻ.

 

Ba tháng sau khi chúng tôi hẹn hò, anh ấy chuyển sang chi nhánh mới được thành lập để làm trưởng phòng.

 

Tôi trêu anh rằng có phải anh đi chi nhánh để tránh tình huống yêu đương nơi công sở không.

 

Giang Cẩn Ngôn nhướng mày: "Em nghĩ gì vậy? Tất nhiên là vì công ty tăng lương cho anh 20%."

 

Tôi giận tím mặt, cầm gối ném qua: "Đừng có khoe khoang trước mặt em!"

 

Anh cười nhẹ, dễ dàng bắt lấy cái gối và đặt nó lên sofa, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán tôi.

 

"Nói gì tiền nong chứ, anh là của em mà."

 

Sau một năm hẹn hò, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

 

Vào mùa xuân khi vạn vật hồi sinh, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, trở thành cô dâu của Giang Cẩn Ngôn.

 

Ngày đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp Thẩm Tu Nhiên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-gai-tuoi-ba-muoi/chuong-10.html.]

Cả con người anh ấy đã trầm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng giữa hàng lông mày dường như có thêm một chút u sầu không thể xóa tan.

 

Tính cách Thẩm Tu Nhiên vốn phóng khoáng, không thích sự gò bó, trang phục thường ngày của anh cũng thiên về phong cách thoải mái, hiếm khi mặc đồ trang trọng.

 

Tuy nhiên, lần này anh mặc một bộ vest đen, chỉnh chu và đứng đắn.

 

Tôi thậm chí còn nhận ra rằng đôi khuy măng sét mà anh ấy đang đeo là món quà tôi đã tặng anh năm xưa.

 

Trước khi làm lễ, chúng tôi có một cuộc trò chuyện ngắn.

 

Anh nói: "Sau khi chia tay, anh đã đi khắp nơi, đúng như kế hoạch của mình, trải nghiệm nhiều điều."

 

Tôi gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, anh đã có cuộc sống mà mình mong muốn."

 

"Nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng trong lòng, như không tìm thấy nơi để dừng chân." Anh cười gượng, nụ cười còn đau đớn hơn cả khóc, "A Chí, em nói xem, tại sao con người luôn phải mất đi mới biết hối tiếc?"

 

"Rõ ràng những ngày bình yên bên nhau cũng rất tốt."

 

Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, nghĩ mãi rồi cũng chỉ có thể nói: "Con người nên nhìn về phía trước, đừng mãi quay đầu nhìn lại nữa."

 

Quá khứ đã qua rồi, không thể thay đổi, cũng không thể quay lại.

 

Từ xa, phù dâu gọi tên tôi, tôi cần chuẩn bị vào lễ đường.

 

Vì vậy, tôi khẽ gật đầu với anh, nâng váy cưới lên và quay lưng bước đi.

 

Vừa bước được vài bước thì nghe thấy Thẩm Tu Nhiên gọi tôi lại.

 

Anh đứng đó một mình, mắt đỏ hoe, có giọt nước mắt lấp lánh.

 

Giọng anh khàn khàn nói: "A Chí, anh nợ em một lời xin lỗi."

 

"Vì sự ích kỷ của anh lúc đó, vì anh đã bỏ lỡ hết lần này đến lần khác những cơ hội mà em dành cho anh, vì anh đã phụ sự chờ đợi của em."

 

"Xin lỗi em."

 

Dường như cuối cùng, cho mối tình đã kết thúc từ lâu ấy, cũng có một dấu chấm tròn vẹn.

 

Mọi chuyện đã trôi theo gió.

 

Những vết thương mà mối tình đó để lại, đã được chữa lành bởi hạnh phúc sau này.

 

Không ai mãi dậm chân tại chỗ vì ký ức của quá khứ.

 

Rồi mọi người sẽ bước tiếp, sớm hay muộn mà thôi.

 

Tôi gật đầu và nói với anh một câu: "Hãy bảo trọng."

 

Sau đó, dưới ánh mắt của Thẩm Tu Nhiên, tôi bước từng bước về phía giai đoạn mới của cuộc đời mình.

 

Từ đó, cuộc đời mỗi người như biển rộng, mỗi người tự trôi về hướng khác.

 

Kết thúc phần chính

 

Loading...