Chị Gái Thanh Cao Của Tôi - Chương 5:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:45:34
Lượt xem: 785

Lời này lại chọc giận đám tay chân của Mị Sắc.

Là tôi nịnh nọt, mềm mỏng thay chị ra, nói tính chị ta cứng rắn, ép chị ta có thể sẽ c.h.ế.t thật, không bằng cứ cho chị ta chút thời gian.

Những tổn thất do chị ta, tôi sẽ thay chị ta bù vào.

Ông chủ cũng không muốn uổng phí một minh tinh, miễn cưỡng đồng ý đề nghị của tôi.

Tôi bắt đầu không biết ngày đêm, ra sức làm việc, kiên trì không gục ngã, chị ta cũng chỉ thờ ơ nói một câu: “Tri Uẩn, bệnh của mẹ chị sẽ nghĩ cách, chỉ cần chị không sao, Hoắc Đình Thâm dù chi bao nhiêu cũng nguyện ý.”

Chị ta luôn nói mình không muốn bị người khác ép buộc, nhưng mấy chuyện đe dọa người khác như này, chị ta lại như vô cùng quen thuộc.

6.

Kiếp này tôi dựa vào tí mặt mũi của Hồ Tam, làm nhân viên quét dọn tạm thời coi như an toàn, nhưng thế vẫn chưa đủ. Tôi nhất định phải chạy khỏi đây!

Ngày hôm sau, chị còn chưa lành vết thương, đã bị bên trên vội vàng sắp đặt phòng để phục vụ.

Tôi đẩy xe lau dọn của nhân viên đến phòng chị ta, còn gặp thoáng qua hai tên cầm chùy điện.

Hai người họ ngậm thuốc lá, vẻ mặt trào phúng.

“Mấy con như này cũng chả đặc biệt gì.”

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-gai-thanh-cao-cua-toi/chuong-5.html.]

“Ha, nãy tao còn chưa bật kích điện, nó đã rất thành thật rồi.”

“Ha ha ha, thật chứ, tao còn nhớ Liễu Miên nổi tiếng trên mạng ngày xưa ấy, vẫn là phải đánh gãy chân mới chịu nghe lời.”

Tôi cúi đầu, mở cửa bước vào trong, chị ta đang cố gắng mặc sườn xám, hai tay run rẩy, kéo khóa cũng không nổi.

Nhìn thấy tôi, chị ta chộp lấy hộp trang điểm bên cạnh, ném vào mặt tôi, lửa giận ngút trời: “Thẩm Tri Uẩn, mày điên rồi à? Sao hôm qua không cứu tao?”

“Là chị tự giận dỗi, tự chọn đi đường ban đêm, Hồ Tam cũng là chị tự chọc giận, dựa vào gì mà tôi phải cứu chị?”

“Tôi cứu chị thì phải dùng chính bản thân mình, chị xứng chắc!”

Tôi né sang một bên, lập tức ném khăn lau bẩn trong tay vào người chị ta.

Mẹ nó, tôi đã để cho chị ta đủ mặt mũi lắm rồi!

Chị ta sửng sốt.

“Tri Uẩn, sao em lại m.á.u lạnh như thế? Trong di thư, bố đã nói muốn sau này chúng ta giúp đỡ nhau, anh trai cũng dặn dò em đừng gây chuyện với chị, em như này là muốn ép chị c.h.ế.t đúng không?”

Hai mắt chị ta đỏ bừng, bày ra gương mặt quật cường quen thuộc, tựa như phải chịu tủi thân ghê gớm lắm vậy.

Chị ta còn có mặt mũi nhắc đến bố nữa.

“Bố sợ chị bị Hoắc Đình Thâm nhục nhã mới nhảy lầu, nhưng tối qua chị bị người ta nhục nhã như thế mà vẫn sống tạm bợ tiếp, chị xứng với bố không?”

Bình luận

2 bình luận

Loading...