Chị gái sự nghiệp - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 06:31:32
Lượt xem: 518

2

 

Ngày Phó An dẫn Đông Tiểu Huệ tới gặp tôi, toàn thân cô ta đều là hàng hiệu, ngay cả một cái kẹp tóc nho nhỏ trên đầu, cũng có giá phải hơn ba ngàn.

 

Tôi phán đoán sơ bộ một chút, tất cả đều không phải là hàng giả. Nếu như trước đó không nhờ trợ lý điều tra trước, tôi gần như đã cho rằng đây là con gái của một gia đình giàu có nào đó.

 

Tiếc rằng bộ dạng lúng túng khi sử dụng bộ đồ ăn trên bàn, cùng với hành vi tỏ vẻ ra lệnh cho nhân viên phục vụ đã bán đứng cô ta.

 

Có lẽ vì biết tôi hiện đang nắm quyền quản lý công việc kinh doanh của gia đình nên sau khi ngồi xuống, Đông Tiểu Huệ liền cố nịnh bợ, vuốt ve tôi.

 

Có điều mới nói được mấy câu, cô ta đột nhiên nhắc đến lối tư tưởng cổ hủ, cũ rích mà ông cha ta đã bài trừ từ lâu: "Nhưng chị à, đôi khi mạnh mẽ quá cũng không phải là tốt đâu. Phụ nữ sau ba mươi tuổi cũng dần dần héo tàn rồi, chỉ có nhanh chóng tìm được một chỗ dựa cho mình, được nuôi dưỡng, chăm sóc bằng tình yêu thì tuổi trẻ tươi đẹp của chúng ta mới kéo dài được. Giống như em đây, từ sau khi gặp được Phó An, mỗi một ngày trôi qua đều rất vui vẻ. Chỉ cần mỗi ngày có thể gặp được anh ấy là em đã cảm thấy không có khó khăn nào mình không thể vượt qua."

 

Nghe được những lời này của cô ta, cổ họng tôi như nghẹn lại. Khi tôi nghe nửa đầu những gì cô ta nói, tôi thấy vẻ mặt không đồng tình trên khuôn mặt của em trai tôi, tôi nghĩ thằng bé vẫn còn có thể cứu được.

 

Không ngờ sau khi nó nghe hết những lời phía sau, trên mặt liền lộ ra nụ cười ngây ngô đầy ngu xuẩn.

 

Sau khi đã trò chuyện gần xong, tôi tự nhiên mở ra một chủ đề khác, lấy bản sao kê đã in sẵn trước đó từ trong túi ra đưa cho Phó An.

 

"Đúng rồi, lần trước em có nói về chuyện cổ tức quý này có vẻ ít hơn nên chị đã báo Tài vụ in ra một bản sao kê chi tiết. Em xem kỹ lại xem, tiền vừa vào tài khoản em đã chuyển đi năm mươi vạn, đã thế còn không biết xấu hổ tìm chị thắc mắc nọ kia. Cái đồ thua cuộc nhà em, lại mua đồ chơi gì rồi phải không?"

 

Phó An vừa nghe tôi nói vậy quả nhiên mặt nghệt ra, cầm lấy bản sao kê: "Gần đây em không mua gì cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-gai-su-nghiep/phan-2.html.]

 

Tôi nhẹ nhàng liếc qua một cái, thấy sắc mặt của Đông Tiểu Huệ nhất thời trở nên mất tự nhiên, cô ta muốn cầm lấy bản sao kê trong tay Phó An: "Anh thật bất cẩn, để em xem giúp anh!"

 

Động tác của cô ta rõ ràng là sợ Phó An xem xét kỹ, đáng tiếc tôi đã sớm dùng bút đánh dấu lên mấy khoản giao dịch kếch xù kia. Phó An vừa liếc mắt một cái là thấy được, liền giữ chặt bản sao kê trong tay, không để cho Đông Tiểu Huệ cướp đi.

 

"Chờ một chút, lạ thật, em cũng không tiêu món nào năm mươi vạn mà?"

 

Đầu ngón tay Phó An di chuyển từ số tài khoản nhận tiền đến tên người nhận: "Đông Cẩm Dũng? Huệ Huệ, hình như ba em tên là Đông Cẩm Dũng phải không?”

 

Phó An bình thường tiêu tiền như nước, mua đồ cũng không bao giờ thèm nhìn giá, nên nếu như trong tài khoản đột nhiên thiếu ba năm vạn, nói không chừng nó thật sự cũng không phát hiện ra.

 

Chắc hẳn Đông Tiểu Huệ cũng nhìn ra điểm này nên cảm thấy nếu chuyển một khoản tiền đi từ tài khoản của Phó An, chưa chắc nó có thể phát hiện ra. Lại không ngờ hôm đó vừa vặn là ngày thanh toán cổ phần, chia hoa hồng, Phó An tình cờ xem kỹ hơn một chút.

 

Tôi khoanh tay trước ngực, duyên dáng tựa lưng vào ghế. Hôm nay tôi đột nhiên sắp xếp cuộc hẹn như vậy, chính là muốn cho Đông Tiểu Huệ không có cơ hội thông đồng gì với Phó An.

 

Thấy tôi và Phó An đều đang chờ cô ta lên tiếng giải thích, vẻ mặt Đông Tiểu Huệ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, ấp úng một hồi lâu, nước mắt liền dễ dàng rơi xuống.

 

Cô ta cầm lấy tay Phó An, nức nở nói: "Anh yêu, hôm đó em lo lắng quá nên quên nói với anh. Là mẹ em, mẹ em bị bệnh phải nhập viện. Hôm đó ba em gọi điện thoại cho em, nói là cần gấp năm mươi vạn tiền phẫu thuật, em nhất thời không biết đi đâu xoay sở số tiền trên nên rút ra mượn tạm từ tài khoản của anh năm mươi vạn. Em muốn nói với anh rằng coi như em mượn của anh, em nhất định sẽ trả lại... Hu hu, Phó An anh có biết không? Em sợ lắm, sợ mẹ sẽ rời bỏ em..”

 

Đông Tiểu Huệ nói đến phần sau, đã gần như khóc không ra tiếng. Tôi lạnh lùng nhìn màn diễn xuất vụng về kia, cho rằng em trai tôi cũng có thể nhìn thấu điều đó, lại không ngờ thằng bé này ngu ngốc đến đáng thương.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Anh Lương còn chờ vào cái ks rách để rước bà zìa bà ơi

    Hành lá 2 tuần trước · Trả lời

    Loading...