Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị em dâu - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:48:47
Lượt xem: 2,402

Anh ta dài dòng, tôi cũng không thèm nghe hết. Dù sao cũng chỉ có một ý chính là muốn tiền của tôi.

 

Nhưng hiển nhiên Trì Tử Xuyên còn chưa đủ hiểu rõ tôi, con người tôi chỗ nào cũng tốt, duy chỉ bạc đặc biệt mẫn cảm với chuyện tiền bạc.

 

Cho dù là trước kia, lúc tôi không biết con người thật sự của anh ta, có dự án đầu tư kiếm tiền như vậy, tôi cũng nhất định là cẩn thận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đầu tư. Càng miễn bàn hiện tại đã biết trong lòng anh ta đang tính toán.

 

Muốn lấy lòng phú bà cũng không phải dễ dàng như vậy. Quà tặng hằng ngày nhất định phải tặng, đã tặng là phải tặng đồ tốt nhất, tiêu tiền như nước. Đến cuối cùng túi tiền trống trơn, chỉ có thể trơ mặt về nhà tìm tôi đòi.

 

Tôi yên lặng trợn mắt, nhưng trên mặt vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn lộ ra một dáng vẻ lo lắng: “Đầu tư hả? Anh biết đấy, đầu tư chắc chắn sẽ có rủi ro, em không thích làm chuyện có rủi ro. Hơn nữa hiện tại trong tay em cũng không có tiền mặt, ông xã, hay là anh hỏi em trai anh mượn một chút đi.”

 

Muốn lấy tiền trong túi tôi, đừng nằm mơ.

 

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Trì Tử An đều cùng người tình trong mộng của mình ăn chơi trác táng, khách sạn vào mùa hè đắt như vậy mà mỗi lần ở đều kéo dài hơn nửa tháng, đề phòng bị Cố Tuyết phát hiện, chỉ có thể lén lút dùng quỹ đen, tất nhiên đã nghèo rớt mồng tơi rồi.

 

Không có tiền, một xu cũng không lấy ra được.

 

Ý cười trên mặt Trì Tử Xuyên nhạt đi trong chớp mắt, lại hỏi đi hỏi lại một lần: “Thật sự không thể cho anh lấy tiền sao?”

 

Tôi lắc đầu, tuyệt đối không cho.

 

Anh ta đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh nhà, thờ ơ mở miệng: “Trong nhà không có ai sao? Mẹ anh đâu? Còn Cố Tuyết mà em ghét nhất ở đâu rồi?”

 

Tôi không nói thật, chỉ nói mẹ anh ta muốn đi nhảy ở quảng trường, Cố Tuyết cùng bạn bè đi dạo phố.

 

Giờ phút này, trong nhà chỉ có một mình tôi.

 

Anh ta “À” một tiếng, sau đó chỉ vào bánh ngọt trên bàn: “Thật sự không có tiền thì thôi, anh sẽ tìm bạn bè của anh nghĩ cách. Như thế nào thì cũng là vì tương lai của chúng ta, bánh ngọt này lúc trở về anh cố ý mua, là mùi vị em thích.”

 

Vừa nghe lời này, tôi lập tức tỏ vẻ cảm động.

 

“Ông xã, anh thật tốt với em.”

 

Anh ta cười, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Anh còn có việc, phải ra ngoài trước, em nhớ ăn bánh ngọt nhé.”

 

Tôi gật gật đầu, sau đó nhìn anh ta rời đi.

 

Sau khi xác định cửa chính đã đóng lại, Cố Tuyết mới từ trên lầu đi xuống.

 

Cô ấy mở hộp bánh ngọt ra trước mặt tôi, bánh ngọt đúng là mùi vị tôi thích ăn, chỉ có điều xảy ra chuyện khác thường tất có lý do, tôi không động vào.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-em-dau/7.html.]

Cố Tuyết nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó, trong lúc tôi cũng chưa kịp phản ứng, cô ấy liền dùng ngón ngắt một chút rồi ăn.

 

“Cô điên rồi sao? Không sợ anh ta bỏ độc trong bánh ngọt sao?”

 

Tôi ngăn cũng ngăn không được.

 

Cố Tuyết tỏ vẻ không sao cả cười cười: “Nếu ăn bánh ngọt trúng độc mà chết, anh ta cũng trốn không thoát, cho nên chắc chắn sẽ không có độc, sợ cái gì?”

 

Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên mặt cô ấy bỗng nhiên dừng lại, sau đó  nghiêm mặt nhìn về phía tôi.

 

“Tôi sai rồi, anh ta quả thật có ý định g.i.ế.c cô.”

 

9.

 

Bánh ngọt không có độc nhưng bên trong bánh ngọt rải một lớp đậu phộng mỏng. Tôi vốn bị dị ứng nặng với đậu phộng. Dù chỉ vô ý dính vào một chút, nếu nhập viện không kịp thời, có thể sẽ mất mạng tại chỗ.

 

Trì Tử Xuyên, là người đầu ấp tay gối của tôi, anh ta không thể không biết tôi bị dị ứng nặng với đậu phộng.

 

Cố Tuyết nhìn chằm chằm cái bánh ngọt kia, lúc này liền lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát nhưng tôi ngăn cô ấy lại.

 

“Anh ta đầu độc rồi, còn không báo cảnh sát sao?”

 

Tôi lắc đầu: “Cái này chỉ có thể chứng minh anh ta mua một cái bánh ngọt, nhưng anh ta hoàn toàn có thể nói bản thân mình cũng không biết trong đó có đậu phộng, dù sao đối với chuyện dị ứng này, có thể có rất nhiều cách bao biện.”

 

Cố Tuyết ném bánh ngọt vào thùng rác, còn nhổ nước miếng vào bên trong.

 

“Bà đây chưa từng thấy qua người đàn ông nào ác độc như vậy! Lúc trước đã muốn chiếm đoạt gia sản nhà cô, bây giờ bám lấy phú bà, tôi cho rằng anh ta nhiều nhất chỉ là dựa theo kế hoạch ly hôn với cô nhưng tôi không ngờ anh ta thế mà muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô.”

 

Tôi cũng không nhịn được, cười khẩy, nhìn chằm chằm bánh ngọt trong thùng rác, lại nhìn thoáng qua đồng hồ.

 

“Yên tâm, sớm muộn tôi cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta. Nhưng trước đó, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

 

Nghe tôi nói, Cố Tuyết rốt cuộc nhớ tới trò hay hôm nay.

 

Trì Tử An vừa đến cuối tuần liền ở trong khách sạn với người tình trong mộng, hắn rất thích khách sạn lần trước tôi giới thiệu, cho nên cuối tuần này cũng ở đó.

 

Đây là khách sạn trá hình, ngoại trừ các cặp tình nhân, còn chứa chấp mua bán mại dâm.

 

Cho nên…

 

“Gọi điện thoại tố cáo đi, cô gọi hay tôi gọi?”

Loading...