Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị đây không thích làm nền - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:03:23
Lượt xem: 117

Tôi thực sự đói lắm rồi, không còn sức để tranh cãi với họ.

Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi ba người vô lý này.

Không ngờ khi cúi đầu tìm bánh bao, tôi phát hiện bánh bao của mình đang bị mẹ giẫm lên!

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi nhìn bà, cố gắng không quá kích động, cố gắng bình tĩnh lại.

Tôi rất lịch sự, nhẹ nhàng nhìn bà hỏi:

"Liệu mẹ có thể nhấc chân ra không?"

Mẹ tôi không hiểu ý tôi, nghe vậy còn hơi ngạc nhiên nói: "Cái gì?"

"Con nói, mẹ... mẹ có thể nhấc chân ra được không!"

Thấy tôi đột nhiên thay đổi sắc mặt, mẹ tôi như bị sốc lùi lại vài bước.

Bánh bao của tôi cuối cùng cũng được thấy ánh sáng.

Tôi có chút đau lòng, còn chưa kịp nhặt bánh bao lên.

Anh hai tôi đột nhiên lao tới đá bay bánh bao của tôi, đồng thời khinh miệt nói: "Ăn cái gì đấy, còn rơi xuống đất, mày là ăn mày à?"

Tôi đã luôn cố gắng kiềm chế bản thân, thật sự.

Tôi rất giận, nhưng tôi luôn luôn cố gắng kiềm chế bản thân.

Nhưng lúc này, tôi thở dài, không do dự mà tát anh ta một cái.

"Bao nhiêu người còn không có bánh bao mà ăn, anh không biết sao? Đây là cái gì? Đây là lương thực!"

Tôi đã nhẫn nhịn những kẻ ngốc này rất lâu rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-day-khong-thich-lam-nen/chuong-6.html.]

Vì nghĩ đến kiếp trước của mình cũng như vậy, nghĩ đến họ cũng vì kịch bản ban đầu mà tập trung mọi sự chú ý vào nữ chính.

Tôi đã nhẫn nhịn, nhưng lãng phí lương thực!

Biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cái bánh bao từ đống thức ăn cao quý đó không?

Tôi đột nhiên phát điên, họ không kịp phản ứng.

Mặc kệ tôi cầm bánh bao trở về phòng.

Đến khi ngày hôm sau họ phản ứng lại, tôi đã thu dọn hành lý lên xe buýt đến nhà ông nội.

Bên ngoài đều đồn rằng ông nội tôi là một người kỳ quái.

Ông tự mình làm nên cơ nghiệp, tính tình kỳ quặc, không chỉ không thân với cháu, mà ngay cả con trai và con gái mình cũng không thích gần gũi.

Nhưng tôi lại biết, sau khi tôi ch++ết, người duy nhất nhớ đến tôi, chỉ có ông nội.

Ông là trở ngại lớn nhất giữa nam chính và nữ chính trong cuốn sách.

Sau khi biết tin tôi qua đời, ông đã giận dữ đến mức cách chức bố tôi khỏi vị trí tổng giám đốc.

Nhưng về sau, ông bị miêu tả thành một phản diện cố chấp, bảo thủ và cuối cùng bị em gái và nam chính tức đến chế%t. Sau khi ch..ết thậm chí không ai thèm thu xếp hậu sự.

Mọi người đều vui mừng vì hòn đá cản đường nam chính và nữ chính đã ch..ết, nhưng tôi lại đau lòng cho ông cụ bị số phận đùa giỡn này.

Ông từng tham gia quân đội từ khi còn trẻ. Sau khi xuất ngũ không nhận phân công, nhường suất của mình và tự mình kinh doanh.

Ông tự mình gây dựng nên một sự nghiệp lớn, cho họ cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Lẽ ra ông phải được con cháu kính trọng, nhưng lại trở thành một nhân vật phản diện phong kiến, không lý lẽ và thậm chí có phần tàn nhẫn vì cái gọi là cốt truyện.

Bất cứ câu chuyện nào cũng cần một phản diện, và ông cụ có tính cách cô độc này từ khi xuất hiện đã không đủ đáng mến, vì vậy tất cả quá khứ huy hoàng của ông bị xoá bỏ, chỉ còn lại cái nhãn phản diện mà tác giả gán lên ông.

Phản diện!

Loading...