Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị đây không thích làm nền - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:27:33
Lượt xem: 281

Nhờ nỗ lực của mình, tôi nhảy thêm một lớp và hoàn thành chương trình cấp hai.

Khi lên cấp ba, ông nội không khuyến khích tôi nhảy lớp nữa. Vì vậy tôi bắt đầu tham gia các cuộc thi khác nhau, không ngừng củng cố kiến thức nền tảng của mình.

Kiếp trước, tôi ch%ết ở tuổi 23. Tôi rất lo sợ kiếp này sẽ lặp lại số phận đó, nên tôi rất trân trọng từng ngày trước tuổi 23.

Nói thì buồn cười, biết rõ ngày c.h.ế.t của mình, lẽ ra tôi nên sống thoải mái hơn. Nhưng không hiểu sao, niềm đam mê duy nhất của tôi lại là học hành.

May mắn thay, kiếp này tôi tránh xa được nữ chính nguyên bản.

Sau đó, tôi tình cờ nghe nói anh cả đã từ bỏ việc học ở Thanh Bắc để ở gần chăm sóc Tống Di Bảo. Anh chọn một trường đại học 985 trong thành phố chúng tôi. Nhưng tất cả những điều đó không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi lo lắng đếm ngược thời gian của cuộc đời mình.

Năm 22 tuổi, tôi hoàn thành chương trình thạc sĩ, và thầy hướng dẫn hy vọng tôi sẽ tiếp tục học tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của thầy, nhưng tôi tạm thời từ chối.

Thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, tôi muốn đi đây đi đó để ngắm nhìn thế giới.

Tôi ra nước ngoài, đến những quốc gia nghèo khó, đến nước được mệnh danh là đất nước của tự do tối thượng, đến thành phố của tự do và lãng mạn, đến thánh địa tôn giáo phương Tây, đến các di tích của những nền văn minh cổ đại, đến Nam Cực và Bắc Cực lạnh giá, nhìn thấy cực quang và ban ngày vĩnh cửu.

Cuối cùng, tôi trở về bên ông nội, vào ngày cuối cùng của cuộc đời mình ở kiếp trước, tôi nằm trên giường chờ đợi cái ch.ết.

Thế nhưng sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy cùng với ánh bình minh.

Gần trưa, ông nội đến gõ cửa phòng tôi, bảo tôi thu dọn và cùng ông đến bệnh viện. Anh cả tôi bệnh rất nặng, theo lời bác sĩ, anh ấy chỉ còn vài ngày nữa.

Khi đến bệnh viện, cả gia đình đã có mặt. Thấy tôi, họ tỏ ra không thoải mái. Đặc biệt là anh cả tôi, mắt tròn xoe tức giận.

"Mày đến đây làm gì? Mày có mặt mũi gì mà đến đây?"

Tôi khoanh tay dựa vào cửa sổ, lười biếng nói: "Sao tôi lại không có mặt mũi để tôi Em đã làm gì có lỗi với anh chưa?"

"Nếu không phải vì mày không chịu chăm sóc Di Bảo, thì cơ thể tao làm sao lại kiệt quệ đến thế này..."

Chậc, hết cứu rồi.

Đối với loại người này, tôi lười nói thêm một câu.

Nhưng rất nhanh, Tống Di Bảo dưới sự dìu dắt của một bác sĩ mặc áo blouse trắng, lảo đảo bước vào, vừa nhìn thấy anh trai nằm trên giường bệnh liền khóc nức nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-day-khong-thich-lam-nen/chuong-12.html.]

"Anh, đều là lỗi của em, đều là lỗi của em. Từ nay về sau em sẽ không bướng bỉnh nữa."

Người sắp ch..ết rồi, từ nay về sau cũng không có cơ hội bướng bỉnh nữa.

Nhưng lời thổ lộ này của Tống Di Bảo lại khiến mọi người tại hiện trường rất cảm động, ai nấy đều khóc nức nở, khen ngợi Tống Di Bảo đã hiểu chuyện rồi.

Cái giá phải trả để cô ta hiểu chuyện, thật không nhỏ.

Tống Minh Triết thật sự rất cưng chiều cô ta. Cho đến khi nhắm mắt lại, anh vẫn khuyên cô nên rộng lượng, nói với Tống Di Bảo rằng anh chưa bao giờ trách cô.

Nhưng khi nhìn tôi, khuôn mặt tái nhợt của anh đột nhiên hiện lên sự căm hận mãnh liệt.

"Mày không được xuất hiện tại lễ tang của tao, tao không muốn nhìn thấy mày!"

Cảm xúc mà tác giả ban cho họ đang ảnh hưởng đến họ, dù lý do oán hận không đầy đủ, nhưng cũng không ngăn được anh ghét tôi.

Khi rời đi, tôi nhìn thoáng qua chàng thanh niên trong trang phục bác sĩ đang dìu Tống Di Bảo, có lẽ đây chính là nam chính.

Bây giờ Tống Di Bảo đã có thể đứng dậy, có thể đi lại chậm rãi.

Sự bắt đầu của câu chuyện về đoàn sủng cứu rỗi, giờ mới chỉ bắt đầu.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, ông nội vỗ vào mu bàn tay tôi.

"Con sẽ không phải chets nữa, có thể yên tâm rồi."

Có thể yên tâm rồi là ý gì?

Ông nội làm sao biết tôi có thể c..hết?

Tôi hỏi ông nội, ông không trả lời.

Trà Sữa Tiên Sinh

Cho đến ngày ông nội lâm chung, khi tôi ở bên cạnh ông một mình.

Ông mới nói ra sự thật.

Kiếp trước, ông nội đã dành cả đời binh nghiệp, lập nhiều chiến công, nhưng cuối đời lại cô đơn, c.h.ế.t đi không ai nhặt xác.

Người trung nghĩa bảo vệ đất nước không nên có kết cục như vậy.

Loading...