Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị đây không thích làm nền - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-14 16:30:25
Lượt xem: 138

Tôi đang sống mà đau đến ch..ết đi được.

 

Giai đoạn cuối của u#ng th@ư dạ dày, sau khi tế bào ung thư lan rộng, tôi thường xuyên đau đớn đến mức không thể ngủ được.

Trà Sữa Tiên Sinh

 

Bác sĩ kê cho tôi vài loại thuốc giảm đau nhập khẩu, cũng đề nghị tôi làm một số điều trị.

 

Nhưng tôi từ chối tất cả.

 

Tôi không có tiền.

 

Chăm sóc em gái là để chuộc tội nên tôi không có thu nhập.

 

Vì không có bằng cấp, lại vì em gái sau khi bị gãy đôi chân, tâm trạng càng ngày càng thất thường, tôi cũng không thể đi làm thêm.

 

Hồi nhỏ, tôi nghe người giúp việc nói rằng giấy phế liệu có thể bán lấy tiền, tôi còn cẩn thận thu thập một ít để bán lấy tiền tiêu vặt.

 

Nhưng chuyện đó bị bố tôi phát hiện, ông đốt sạch tất cả trước mặt tôi.

 

Bên cạnh ngọn lửa bừng bừng, là khuôn mặt lạnh lùng, tàn ác của ông.

 

"Mày còn chưa đủ mất mặt à? Muốn mang mấy cái này đi bán?"

 

"Sao tao lại sinh ra một đứa vô dụng như mày!"

 

Không biết là vì xấu hổ, hay bị ngọn lửa lan đến.

 

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng rộng rãi ấm áp, sau những hoảng loạn và mơ hồ ban đầu, cuối cùng tôi chấp nhận sự thật rằng mình đã sống lại.

 

Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, tôi lau khô nước mắt, đứng dậy rời khỏi giường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-day-khong-thich-lam-nen/chuong-1.html.]

Ngay sau đó, cùng với tiếng gõ cửa của em gái, tôi không do dự nh..ảy xuống từ tầng hai.

 

Lúc đó còn quá sớm, phòng tôi lại nằm rất xa các phòng khác.

 

Nên tôi rơi xuống đất rất lâu mà không ai phát hiện ra.

 

Bố mẹ tôi bị tiếng khóc của em gái làm kinh động.

 

Vì em gái gọi tôi ở trước cửa rất lâu mà tôi không mở cửa.

 

Người luôn được yêu chiều như em gái cảm thấy vô cùng uất ức, liền phát điên đập cửa phòng tôi, khóc đến khản giọng.

 

Làm sao tôi có thể không mở cửa cho em được?

 

Tôi là chị mà..

 

Tôi nằm đau đớn trong bụi gai, để mặc nước mắt rơi không kiềm chế.

 

Dù ở khoảng cách xa như vậy, tôi vẫn nghe thấy tiếng bố mẹ giận dữ.

 

Họ nói: "Tống Tiếu Tiếu, mày làm chị kiểu gì thế? #trasuatiensinh Sao có thể để em gái khóc trước cửa phòng mày?"

 

Người trong cả biệt thự đều tụ tập trước cửa phòng tôi.

 

Cửa phòng bị đập tung, bố mẹ giận dữ lao vào phòng nhưng không thấy tôi.

 

Tôi nằm trong bụi gai nhìn mặt trời từ từ mọc lên trên bầu trời, ánh sáng và nhiệt độ rực rỡ làm khô nước mắt tôi.

 

Tôi thấy có người đến gần cửa sổ, mới kêu cứu.

 

"Cứu tôi với—"

Loading...