Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chị dâu tương lai “cực phẩm” - C1

Cập nhật lúc: 2024-08-04 09:17:16
Lượt xem: 385

1

 

Tôi vui vẻ đi vào cửa, mẹ tôi đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn lớn. 

 

Thấy chị dâu tương lai Từ Nhiễm cũng ở đây, tôi còn hưng phấn nghĩ, năm nay trong nhà còn rất náo nhiệt. 

 

Tôi lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn, lần lượt đưa cho bố và mẹ tôi.

 

Lúc đi tới trước mặt Từ Nhiễm, tôi lại lấy ra một cái khăn lụa. 

 

Đây là quà mừng năm mới tôi cố ý chọn cho cô ấy, vốn chuẩn bị năm sau sẽ tặng cho cô ấy, tôi nghĩ nếu Từ Nhiễm ở đây, hôm nay liền tặng cùng nhau đi. 

 

Ai ngờ Từ Nhiễm mí mắt cũng không nâng, bắt chéo chân, vừa nghịch điện thoại di động vừa nói: "Tôi bị dị ứng cơ địa, dùng khăn lụa rẻ tiền không biết có bị dị ứng không?" 

 

Nghe Từ Nhiễm ghét bỏ, tôi cầm khăn lụa ngẩn người tại chỗ, có chút không tõ. 

 

Khăn lụa Hermes hẳn là cũng không tính là rẻ đi? 

 

Hay là nhà chị dâu tương lai đã giàu có đến mức ngay cả khăn lụa Hermes cũng ghét bỏ? 

 

Nhưng tôi nhớ rõ ràng nhà cô ấy cũng chỉ  là gia đình khá giả mà thôi. 

 

Thấy tôi không trả lời, Từ Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không ngừng quan sát tôi. 

 

"Em gái Chu Vận, không phải chị nói em, nhà chồng em cũng coi như có tiền đi, em như thế nào ngay cả quà tốt một chút cũng mua không nổi vậy! Không phải là không nỡ chứ?!" 

 

Nghe lời này, trong lòng tôi cực kỳ không thoải mái. 

 

Nhà chồng tôi có tiền thì liên quan gì đến tôi? 

 

Có vấn đề gì với số tiền tôi kiếm được để mua quà cho gia đình? 

 

Hơn nữa, cho dù quà có rẻ, bộ dạng chua ngoa của Từ Nhiễm cũng không đúng lắm. 

 

Tôi đang định mở miệng phản bác, chợt nghe thấy bố tôi bảo ăn cơm. 

 

"Đến đến, ăn cơm trước ăn cơm trước, nếu không dùng bữa đều sẽ nguội mất, mẹ con còn đặc biệt làm rất nhiều món con thích!"

 

Bố tôi thấy bầu không khí không ổn, vội vàng tới hòa giải, còn không ngừng nháy mắt với tôi. 

 

"Nhanh, mẹ con đều vất vả một ngày rồi, đêm nay bố rửa chén!"

 

Bố tôi một bên vừa nói, một bên dẫn chúng tôi đến bàn cơm. 

 

Trên bàn cơm, sắc mặt Từ Nhiễm rõ ràng không tốt lắm, cô ấy chọn lựa lật đồ ăn, nhìn thấy trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm. 

 

Tôi mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh trai tôi Chu Vũ, anh ấy lại là bộ dáng tập mãi thành thói quen. 

 

Nhà chúng tôi từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, ăn cơm cũng không lật rau, thói quen này của Từ Nhiễm tôi thật sự là không chấp nhận nổi. 

 

Nhưng lại nghĩ đến lần đầu tiên Từ Nhiễm tới nhà tôi đón năm mới, quên đi, nếu anh tôi không nói gì, tôi cũng không tiện vạch trần. 

 

Tôi cố gắng bỏ qua thói quen của Từ Nhiễm, nghiêm túc ăn sườn chua ngọt mẹ tôi làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-dau-tuong-lai-cuc-pham/c1.html.]

 

Lại nghe thấy giọng nói nũng nịu của Từ Nhiễm: "Dì làm sườn chua ngọt quá, con ăn không quen đâu!" 

Mèo không ăn cá

 

Thấy Từ Nhiễm không thích ăn ngọt, anh trai vội vàng lấy cho Từ Nhiễm một ly nước, lại dịu dàng để cho cô ấy ăn món khác. 

 

Ngọt quá? 

 

Tôi lại gắp một miếng sườn vào trong miệng, rõ ràng không ngọt chút nào! 

 

Tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ hơn một chút so với bình thường làm. 

 

“Không phải đã nói em không thích ăn ngọt sao, sao còn làm sườn ngọt như vậy? "

 

Từ Nhiễm ấm ức nhìn đĩa sườn chua ngọt kia, trong giọng nói dường như còn có chút nức nở. 

 

Lần này đến lượt mẹ và na tôi hai người ngơ ngác. 

 

Anh tôi vội vàng vỗ vỗ Từ Nhiễm, lại nhẹ giọng an ủi cô ấy. 

 

Mẹ tôi cũng buông đũa xuống, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

 

"Tiểu Nhiễm à, tay nghề của dì hơi kém, làm hơi ngọt, lần sau dì sẽ thay đổi."

 

“Vậy trước tiên đem sườn chua ngọt mang xuống đi, con nhìn đồ ngọt như vậy ăn không ngon.”

 

Chết tiệt!

 

Nếu đến lúc này tôi còn chưa kịp phản ứng, Từ Nhiễm đang nhắm vào tôi, vậy tôi chính là quá mức ngây thơ. 

 

Không khí đột nhiên đông cứng lại. 

 

Tôi lạnh mặt đặt đũa xuống. 

 

Bố và mẹ tôi cũng nhìn nhau. 

 

Anh trai tôi sắc mặt cũng không tốt lắm, anh ấy đá đá chân tôi, lấy tay ở dưới bàn xoè cho tôi năm ngón tay. 

 

Tôi lắc đầu và đưa hai ngón tay trở lại. 

 

Anh tôi cắn răng gật đầu. 

 

Được! 

 

Tôi hiểu! 

 

Tôi nuốt miếng sườn trong miệng vài cái, chọc chọc cánh tay Chu Vũ:

 

 "Anh, anh bưng đi đi, vừa lúc em cũng không muốn ăn." 

 

Tuy rằng không biết hôm nay Từ Nhiễm vì sao đột nhiên nhắm vào tôi, nhưng gần sang năm mới, một nhà hòa thuận mới là quan trọng nhất không phải sao? 

 

Nể tình 1000 tệ, phần sườn này không ăn cũng được! 

 

Tôi chủ động nhường nhịn, vốn tưởng rằng Từ Nhiễm sẽ yên tĩnh một chút, nhưng cô nhất định phải gây chuyện với tôi.

Loading...