Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chỉ có thể nói lời thật lòng - Chương 11: Phiên Ngoại

Cập nhật lúc: 2024-07-30 16:29:43
Lượt xem: 6,145

Phần của Lâm Chấp

Phu nhân đã gả cho tướng quân được một tháng rồi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Không ngờ vị phu nhân trông yếu đuối mong manh kia, vậy mà lại có thể trị tướng quân răm rắp.

Hai người ngoài lúc đầu có chút hiểu lầm, những lúc khác đều như hình với bóng.

Ngày ấy Hoàng thượng cho tướng quân nghỉ phép một tháng, ngày hôm sau khi thành thân, phu nhân đã đòi đi cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Tướng quân làm sao mà chịu, lại bế phu nhân về phòng.

Một ngày nọ, ta chải tóc cho phu nhân, phu nhân vẻ mặt ưu sầu, lẩm bẩm tự nói: Cuối cùng cũng hiểu ý của ca ca rồi.

Ta không biết nàng ấy đang nói gì, nhưng nhìn thấy dấu hôn ẩn hiện trên cổ nàng ấy, cũng đoán được vài phần.

Lão phu nhân rất yêu quý phu nhân, hai người có rất nhiều điểm chung.

Mỗi lần xem kịch, phu nhân rất thích bình phẩm, lần nào cũng chọc cho lão phu nhân cười ngửa nghiêng.

Lão phu nhân cưng chiều phu nhân hơn cả tướng quân.

Phu nhân nuôi một con chó, cũng không đặt tên cho nó, mỗi lần đều gọi một tiếng "Chó!"

Con chó liền vui vẻ vẫy đuôi chạy đến, trông vô cùng đáng yêu.

Mặc dù phu nhân đôi lúc đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm, nhưng lại học sổ sách rất nhanh, chưa đầy ba ngày đã tiếp quản hết mọi việc lớn nhỏ trong phủ, quản lý đâu ra đấy.

Mỗi lần có hạ nhân đến báo cáo thu chi trong phủ, phu nhân liền dựa vào ghế, vắt chéo chân, gõ bàn tính lộp cộp, giống hệt một vị chưởng quầy nhỏ.

Từ khi tướng quân phủ có thêm nữ chủ nhân, rõ ràng là tiếng cười nói cũng nhiều hơn hẳn.

Phu nhân hơi bị lạnh bụng, tướng quân liền tự tay sắc thuốc, ngâm chân cho phu nhân.

Mỗi lần nhìn thấy tướng quân bưng chậu nước ngâm chân từ trong phòng đi ra, phía sau là tiếng mắng yêu của phu nhân: "Thuận tay đóng cửa lại! Lạnh c.h.ế.t người ta rồi."

Thế là tướng quân liền đặt chậu nước ngâm chân xuống, đóng cửa lại, rồi mới bưng chậu nước đi chỗ khác.

Năm thứ hai sau khi thành thân, phu nhân sinh hạ một đôi long phượng thai.

Một hôm ta đang dọn dẹp phòng, thấy trên đầu giường có một củ nhân sâm bị cắn một miếng, phu nhân vậy mà lại nói chuyện với củ nhân sâm, hỏi nó tại sao lại leo lên giường.

Sau đó ném củ nhân sâm cho chó, ta nhất định là hoa mắt rồi, ta vậy mà lại nhìn thấy củ nhân sâm chạy mất!

Phần của Thẩm Nhàn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chi-co-the-noi-loi-that-long/chuong-11-phien-ngoai.html.]

Thế tử từng dưỡng bệnh ở căn nhà bên cạnh Vân phủ một thời gian, hôm chuyển đến là một ngày tuyết rơi dày đặc, tình cờ nhìn thấy một tiểu cô nương đang nặn người tuyết ngoài cửa Vân phủ.

Tiểu cô nương nặn người tuyết rất mũm mĩm, cao đến một mét.

Cuối cùng, nàng ấy mặc quần áo cho người tuyết, vẽ mắt, sau đó mới hài lòng rời đi.

Thế tử bình thường không để ý đến những chuyện này, nhưng hôm đó không biết tại sao, lại đi qua xem thử.

Có lẽ là do tuyết quá trơn, thế tử vừa đi đến đã trượt chân ngã sấp mặt, đè bẹp đầu người tuyết.

Chúng ta vội vàng chạy đến đỡ thế tử dậy, lúc đó hắn ta vẫn đang muốn cứu vớt. Nhưng có lẽ động tĩnh ngã quá lớn, trong Vân phủ cũng có tiếng động truyền ra.

Chúng ta vội vàng đỡ thế tử trở về phủ.

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng hét của tiểu cô nương: "Kẻ nào ác độc vậy, lại nỡ lòng nào đập nát đầu người tuyết mà ta vất vả lắm mới nặn xong!"

Từ đó về sau, ánh mắt thế tử nhìn Vân tiểu thư đều tràn đầy né tránh, Vân tiểu thư lại cho rằng thế tử kiêu ngạo, không thèm để nàng vào mắt.

Mùa đông năm sau, Vân tiểu thư đến nhà dì chơi, thế tử liền nặn một người tuyết ở ngoài cửa Vân phủ, muốn đền bù cho nàng.

Chỉ là người tuyết mà thế tử nặn thật sự không được đẹp mắt cho lắm, hơn nữa còn búi hai búi tóc cho người tuyết, hình như là dựa theo hình tượng của Vân tiểu thư.

Buổi tối Vân tiểu thư trở về, thế tử ở trong sân nơm nớp lo sợ nghe ngóng động tĩnh.

Không bao lâu sau, Vân tiểu thư gõ cửa, tức giận mắng: "Ngươi nặn người tuyết xấu như vậy là muốn dọa người ta sao! Sau này muốn luyện tập thì về nhà mình mà luyện!"

Nói xong liền ôm người tuyết ném vào trong sân.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy thế tử lộ ra vẻ mặt tủi thân.

Ta cũng thấy tủi thân thay thế tử, nhưng nửa đêm ta đi nhà xí, bị người tuyết với vẻ ngoài đáng sợ kia dọa cho hồn xiêu phách lạc, liền không còn đồng tình với thế tử nữa.

Cho đến bây giờ, thế tử đã cưới Vân tiểu thư.

Thế tử phi tính tình hoạt bát, khiến thế tử cũng vui vẻ hơn hẳn.

Váy cưới của thế tử phi là do lão phu nhân tự tay may, khăn voan cũng vậy, ai ai cũng yêu quý thế tử phi.

Thế tử và thế tử phi rất nhàn rỗi, tiền bạc thì mấy đời cũng không tiêu hết, vì vậy ngày ngày đều đi du sơn ngoạn thủy, sống rất vui vẻ.

Hôm nay gửi thư cho lão phu nhân, nói rằng đã đến ngọn núi nào, hôm qua lại nhìn thấy con sông nào.

Chưa đầy ba năm, hai người đã đi du ngoạn hết cảnh đẹp trên đời.

Còn mỗi mùa đông, ngoài cửa thế tử phủ đều có hai người tuyết.

Thế tử phi còn tưởng rằng thế tử vẫn giữ được tâm hồn trẻ thơ, còn về chân tướng sự việc, chắc chắn thế tử sẽ không bao giờ nói ra.

Loading...