Chết Rồi! Vương Gia Hắn Không Ngốc - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:14:43
Lượt xem: 4,978

Ta có một tỷ tỷ song sinh.

Tỷ tỷ ta từ nhỏ tính cách mạnh mẽ, lại trở thành thiếp thân nha hoàn của vị Vương gia ngốc nghếch.

Còn ta cả ngày chỉ muốn lười biếng, lại được vị tướng quân lạnh lùng cứu giúp, ngày ngày ép ta luyện tập võ nghệ.

Ngẫu nhiên gặp lại nhau, hai tỷ muội đồng thời thốt lên:

"Hay là đổi lại?"

1

Ta và tỷ tỷ dung mạo gần như giống hệt nhau, người ngoài khó lòng phân biệt.

Vì vậy nên chúng ta tâm linh tương thông, quyết định tráo đổi thân phận cho nhau.

Trước khi rời đi, tỷ tỷ dặn dò:

"Việc ăn uống, sinh hoạt thường ngày của Thẩm Kinh Mặc đều do tỷ tỷ tự tay chăm sóc, ta biết muội lười biếng, nhưng việc của hắn, muội nhất định phải dốc hết tâm sức, bằng không sẽ để lộ sơ hở."

Ta cũng nhắc nhở tỷ ấy:

"Muội luyện võ nửa canh giờ thì phải nghỉ ngơi một canh giờ, tỷ tỷ đừng có quá siêng năng lại để Tần Tiêu nhìn ra điểm khác thường."

Cứ như vậy, ta trở về Túc vương phủ, tỷ tỷ quay về Tướng quân phủ.

Nhưng không ngờ, cả hai chúng ta đều không nghe lời đối phương.

2

Ta vừa bước vào cửa, đã bị Thẩm Kinh Mặc đang chạy vội vàng nhào vào người.

Thân hình cao lớn của hắn đè ta đến mức không thở nổi.

Hắn ngẩng đầu lên, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng như sao, khóe mắt cong cong thành hình trăng non đang nhìn chằm chằm vào ta.

"Phù Nhi, Phù Nhi, kẹo hồ lô của bổn vương đâu rồi!"

Huyện_Lệnh_94 M0nk3yD

Nếu hắn không mở miệng ta suýt đã quên mất hắn là một tên ngốc.

Thật đáng tiếc, một nam nhân phong thái phi phàm như vậy lại trở thành kẻ ngốc.

Túc vương Thẩm Kinh Mặc văn võ song toàn, là vị hoàng tử đầu tiên được Hoàng thượng sắc phong.

Nhưng thế sự khó lòng dự liệu, trong một buổi đi săn mùa thu, hắn bị trúng tên ngã ngựa.

Từ đó biến thành kẻ ngốc.

Ta đẩy Thẩm Kinh Mặc ra, đứng dậy nhặt chiếc giỏ tre rơi bên cạnh.

Vừa mở nắp ra thì thấy là một bình rượu ngon.

Ta và Thẩm Kinh Mặc đều ngây người.

Nguy rồi!

Vì vội vàng trở về, mà quên đổi giỏ tre với tỷ tỷ.

Không biết Tần Tiêu nhìn thấy bình rượu ngon hắn muốn uống biến thành hai xiên kẹo hồ lô, sẽ cảm thấy như thế nào.

Lúc này cũng không rảnh lo chuyện khác, ta đang vắt óc suy nghĩ cách giải thích, thì...

Tên thị vệ bên cạnh nheo mắt lại.

Trong đáy mắt lóe lên một tia âm hiểm.

Hắn cầm lấy bình rượu lắc lắc trước mặt Thẩm Kinh Mặc:

"Vương gia có nhận ra vật này?"

Thẩm Kinh Mặc nghiêng đầu: "Không nhận ra, nhưng nếu Phù Nhi đã mua thì nhất định là đồ ngon!"

Hắn giật lấy bình rượu, uống đến một giọt cũng không còn.

"Vương gia!" Ta sợ đến mức kêu lên.

Loại rượu này rất nặng đấy.

Mấy tên thị vệ thấy hành động của Thẩm Kinh Mặc, sắc mặt đều thả lỏng hơn không ít.

"Tên ngốc uống rượu như hùm nuốt vượn, thật đáng tiếc cho vò rượu ngon này."

Cười chế nhạo xong, đám người lười biếng cũmg giải tán lần lượt rời đi.

“Phù Nhi, bổn vương buồn ngủ, mau đến ngủ cùng bổn vương!”

Gương mặt Thẩm Kinh Mặc nhanh chóng đỏ bừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chet-roi-vuong-gia-han-khong-ngoc/chuong-1.html.]

Bước chân loạng choạng, kéo tay ta đi về phía phòng ngủ.

"Ơ? Vương gia, Vương gia?”

"Nô tỳ chỉ là nha hoàn của ngài, nô tỳ không dám ngủ cùng giường với ngài đâu!”

Cơ thể ta dồn về phía ngược lại, cố gắng kháng cự.

Nhưng tên ngốc Thẩm Kinh Mặc này, sức lực lại lớn đến kinh ngạc.

Ta cứ như vậy bị hắn kéo đi.

Hắn còn vừa đi vừa gọi: "Phù Nhi là vương phi của bổn vương, có thể ngủ cùng, có thể ngủ cùng."

Ta: "???"

Có phải tỷ tỷ đã quên nói với ta chuyện gì quan trọng hay không?

Đám nha hoàn thấy ta bị lôi vào phòng, ánh mắt vừa ghen tị vừa không cam lòng.

Lạnh lùng chế giễu:

"Giang Phù Nhi đang muốn câu dẫn ai vậy, chẳng qua nàng ta dụ dỗ được tên ngốc kia, được hắn nâng thành nha hoàn thông phòng mà thôi!"

"Hừ, cho dù nàng ta trở thành thông phòng nha hoàn thì đã sao, cũng chỉ là một tên ngốc thôi còn hiểu được chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao?"

"Nhưng dù sao Vương gia cũng là nam nhân..."

3

Trong phòng, thoang thoảng mùi hương của hoa lan đuôi phượng.

Ta hơi nhíu mày.

Hoa lan đuôi phượng, có thể quấy nhiễu tâm thần, khiến người ta suy nghĩ hỗn loạn.

Ta liếc nhìn Thẩm Kinh Mặc, ngay cả thắt lưng cũng cởi không xong, ánh mắt trầm xuống.

Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Hóa ra là có người cố ý sắp đặt.

Nhưng ta trời sinh đã lười biếng, không muốn bị cuốn vào những chuyện thị phi này.

Xem ra phải nghĩ cách chạy trốn mới được.

"Phù Nhi, thắt lưng hư rồi!"

Ta thở dài, bước tới giúp hắn cởi thắt lưng.

Hắn lại dang rộng hai tay, cười hì hì chờ ta cởi áo.

Thẩm Kinh Mặc không chỉ có dung mạo tuấn tú, mà ngay cả thân hình cũng...

Vai rộng eo thon, không một chút mỡ thừa.

Giây tiếp theo, ta đã bị hắn đè xuống giường.

Tốc độ nhanh đến mức ta hoàn toàn không kịp trở tay.

Ta không khỏi nghi ngờ, một tên ngốc sao có thể có thân thủ như vậy.

Chẳng lẽ, hắn đang giả ngốc?

Ta thản nhiên rút ngân châm từ trong tay áo ra, bình tĩnh quan sát biến động.

Ta là nữ y, hắn dám làm gì ta, ta sẽ châm cho hắn không còn cách nào hành sự được luôn!

Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Mặc, thấy hắn lấy ra một cuốn sách từ dưới gối.

"Phù Nhi, chúng ta cùng chơi trò chơi nhé? Đây là Vương ma ma đưa cho ta, nói là có thể tạo ra em bé."

Đây là một cuốn xuân cung đồ!

Ta mới xem được hai trang đã vội vàng đập nó xuống.

Gương mặt nóng bừng.

"Loại sách này mà ngươi cũng xem, ngươi!"

Gương mặt Thẩm Kinh Mặc đột nhiên sa xuống.

Hắn nghiêng người về phía ta.

Ta kẹp chặt ngân châm, sẵn sàng ra tay!

Giây tiếp theo, lại nghe thấy hắn tố cáo ta:

"Ngươi không phải Phù Nhi!"

Bình luận

6 bình luận

Loading...