Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHẠY NGAY ĐI!!! - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:08:39
Lượt xem: 1,180

Vào thành phố thì khác, dù có chút khó khăn nhưng hầu hết đều có nhà, xe Mercedes hoặc BMW thì không thể thiếu được.

 

Bố gật đầu: “Cũng không cần là bạn học, chỉ cần có tiền là được, già tí cũng chả sao.”

 

Tôi không quan tâm ông nói gì, tất cả đều đồng ý, dù sao trời cao  vua ở xa, đến lúc đó họ cũng không thể quản lý tôi.

 

“Thậm chí, con có thể giới thiệu bạn học xinh đẹp và giàu có cho em trai, cả gia đình chúng ta sẽ chuyển đến thành phố lớn sống.”

 

Tôi mở rộng tầm nhìn cho bố mẹ, họ thậm chí bắt đầu tưởng tượng khi có tiền thì mua Mercedes hay BMW.

 

8.

 

Chi phí đi lại không phải vấn đề lớn, tiền công làm thêm tích cóp đủ rồi, tàu xanh dài 30 giờ, giá 250 tệ, đến thẳng thành phố H. 

 

Chi phí sinh hoạt cũng không phải vấn đề to tát, chỉ cần có vài chục tệ, sau khi qua tuần đầu tiên tôi có thể tìm được việc làm thêm. 

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

 

 

Hiện tại vấn đề chính là học phí. 

 

Học phí của trường công lập, dù rẻ, vẫn phải 8000 tệ một năm, 

 

Còn học phí của em trai là 2 vạn tệ, bố mẹ tôi không chớp mắt đã chuyển đi.

 

Tôi đã hứa hẹn không lấy tiền của gia đình khi vào đại học, giờ họ coi tiền như thể rơi từ trên trời xuống, không hề quan tâm đến tôi.

 

Thậm chí còn đặc biệt đến quán nướng hỏi tôi lương bao nhiêu, sợ tôi để lại chút ít.

 

Ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nói rằng có chương trình vay vốn học tập của nhà nước.

 

“Nhất định đừng từ bỏ, chỉ cần thi đỗ, nhà nước sẽ giúp con.”

 

Vì thế khi tôi đề nghị mẹ đi cùng tôi đến phòng giáo dục để nộp hồ sơ, bố tôi ngay lập tức tát vào mặt tôi: “Sao mày không há mồm ra nói sớm hơn?”

 

“Có phải mày cố tình không nói rõ về việc xin trợ cấp đóng học phí để chúng tao không xin cho A Viễn đúng không?”

 

Tôi không ngờ họ lại tham lam đến mức muốn lợi dụng tiền của nhà nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chay-ngay-di/6.html.]

 

Chắc chắn là chờ sau này tôi trả lại.

 

Tôi che mặt, cố gắng thanh minh, “Con chỉ mới nghe người khác nói khi trở lại trường.”

 

“Dù có được vay, sau khi tốt nghiệp vẫn phải trả lãi, giờ bố mẹ đóng hết không phải vay thì có thể tiết kiệm tiền đó để mua giày cho em trai, chẳng phải tốt hơn sao?”

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

“Hơn nữa, vay vốn học tập mỗi năm chỉ được 1 vạn 2 nghìn tệ, còn không đủ cho học phí của em trai.”

 

“Con trai cũng cần có tự trọng, nếu em trai vào trường mà bị mọi người biết là học sinh nghèo, họ sẽ coi thường em ấy.”

 

Khi em trai vừa xong một trận game, ra ngoài đi tiểu, nghe thấy chuyện của mình, lập tức tỏ vẻ ghê tởm: “Tôi không làm đâu!”

 

“Bị dán mác học sinh nghèo, tôi làm sao còn dám ngẩng đầu lên ở trường.”

 

“Chị gái nói đúng, đừng hại tôi.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tự trọng của trẻ con thật là dễ dùng.

 

Mẹ thấy em trai kiên quyết từ chối, vội vàng dỗ dành con mình:  “Không làm không làm, chúng ta không làm, A Viễn đừng tức giận.”

 

Em trai đóng sầm cửa lại, trở về phòng chơi game.

 

Họ quay lại, ra lệnh cho tôi: “Có thể làm, nhưng nhớ chuyển tiền về nhà.”

 

Tôi vội vàng gật đầu: “Được rồi, được rồi.” 

 

Chỉ cần dỗ dành họ làm được việc này là được.

 

9.

 

Khi đến nơi, mẹ tôi còn muốn cung cấp số tài khoản ngân hàng của gia đình để chuyển trực tiếp vào. 

 

May mà nhà nước đã có chính sách phòng tránh tình huống này, tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản đặc biệt của trường để trừ học phí.

 

Thật buồn cười, nếu tiền vào túi họ, tôi không được lấy một xu.

 

Ba tháng hè này là khoảng thời gian tôi khổ sở nhất. 

 

Tôi lo lắng từng phút từng giây, sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ khiến bố mẹ thay đổi ý định, giữ tôi lại không cho tôi rời đi.

Loading...