Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chạy Không Thoát - Chương 1,2,3: Súp hải sâm và nhung hươu?

Cập nhật lúc: 2024-09-07 17:23:17
Lượt xem: 10,076

1.

Sau lễ cưới, Tần Thụ lấy sổ hộ khẩu ra. Anh hồi hộp đến nỗi tay run rẩy: "Đi thôi em yêu, chúng ta đi cục dân chính đăng ký kết hôn."

So với anh ấy, tôi bình tĩnh hơn nhiều.

"Để sau đi."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tần Thụ như bị tạt một chậu nước lạnh.

"Phải đợi nữa à? Hôm nay hôn lễ cũng tổ chức rồi, còn không đăng ký kết hôn sao?"

"Đúng vậy." Tôi tránh ánh mắt của anh ấy: "Theo phong tục ở quê tôi, tổ chức lễ cưới trước, đợi có thai rồi mới đăng ký kết hôn."

Tần Thụ dường như chưa từng nghe qua điều này, khuôn mặt đầy vẻ khó tin: "Đây là phong tục cổ hủ từ đâu ra thế, làm gì có lý nào như vậy."

"Ở quê tôi!"

Tần Thụ suýt chút nữa không thở nổi.

"Tôi không quan tâm phong tục của quê em thế nào, hôm nay tôi phải đăng ký kết hôn với em, muộn một ngày cũng không được, nếu không tôi sẽ không có danh phận, nói ra sẽ bị cười ch/ết."

Anh tức giận xoay vô lăng định lái xe đến cục dân chính.

Tôi mím môi, trầm giọng nói: "Tần Thụ, tôi luôn nghĩ là anh tôn trọng tôi."

"Đương nhiên là tôi tôn trọng em!"

Vì để an toàn, anh giảm tốc độ xe lại: "Em nói em quen sống ở căn hộ nhỏ của mình, không muốn chuyển đến chỗ tôi, nên tôi đã dọn đến sống cùng em; ba mẹ em ở nước ngoài không về được, chúng ta cũng hủy luôn tiết mục ba mẹ lên sân khấu; bạn của em mắc chứng sợ xã hội, tôi thậm chí còn không đến chào hỏi họ. Như vậy vẫn chưa đủ tôn trọng em sao?"

Ờ...

Không thể tìm ra lỗi nào trên người anh.

Vậy thì tìm lỗi trên người tôi vậy.

"Anh biết đó, tôi là một cô gái truyền thống, không giống những cô gái dễ dãi mà anh gặp bên ngoài. Nếu hôm nay tôi cùng anh đi đến cục dân chính, ba mẹ tôi nhất định sẽ từ mặt tôi."

Tôi càng nói càng lo sợ, nước mắt cũng rơi lã chã.

Tần Thụ lập tức bối rối, dừng xe bên đường: "Sao có thể như vậy được, em là con gái của họ, làm sao họ có thể từ mặt em chứ."

"Anh không hiểu đâu!" Tôi khóc nức nở: "Nhà tôi từ nhỏ giáo dục nghiêm khắc, mẹ tôi... à không, ba tôi hồi nhỏ đã bẻ gãy vài cái roi mây khi đánh tôi, ở nhà, một sai lầm nhỏ cũng không được phép mắc phải."

Sắc mặt Tần Thụ càng lúc càng khó coi, phẫn nộ nói: "Làm gì có cha mẹ nào như vậy, cha mẹ như thế này thì không cần cũng được!"

Tôi đột ngột dừng khóc: "Vậy nên... anh muốn tôi vì anh mà từ bỏ họ sao?"

"Không phải, tôi không có ý đó. Má nó!"

Tần Thụ đập mạnh vào vô lăng: "Vậy thì theo phong tục của em đi, đợi có thai rồi đăng ký."

Anh nghiêng đầu hôn tôi, như đang tự nhủ với chính mình: "Sẽ không lâu đâu."

Tôi cảm động vô cùng: "Ừ, em tin anh!"

2.

Tâm trạng bị ảnh hưởng. Đến tối mà người đàn ông này vẫn giữ bộ mặt u ám, động tác cũng vô cùng thô lỗ.

Ban đầu tôi định nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không chịu nổi.

Tôi đá anh xuống giường: "Không muốn thì đừng làm!"

"Muốn, muốn!" Tần Thụ vội vã trèo lên lại giường, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Phải nói là kỹ thuật của anh không hề tệ, thậm chí rất tốt.

Dù sao thì tôi cũng rất hài lòng.

Vật lộn suốt cả đêm, tôi đứng dậy chuẩn bị đi tắm, nhưng bị Tần Thụ kéo lại.

"Không phải muốn có em bé sao, đừng tắm."

"Nhưng hôm nay hơi nhiều, không thoải mái lắm."

Tần Thụ như nhận được lời khen lớn, mặt đầy tự hào: "Nhiều sao? Anh còn thấy hơi ít nữa."

Anh giữ tôi lại trong vòng tay: "Bổ sung thêm chút nữa."

Cuối cùng tôi mệt đến nỗi không muốn động đậy nữa.

...

Tôi.

Lâm Giai.

Có tính cách của một cô gái đào hoa.

Muốn có con, nhưng không muốn có đàn ông.

Muốn yêu đương, nhưng không muốn kết hôn.

Tôi từng sử dụng nhiều ứng dụng hẹn hò, đã trò chuyện với rất nhiều đàn ông. Nghe nói không cần chịu trách nhiệm, nhiều người đàn ông háo hức thử.

Chỉ là gieo giống thôi, điều đó là sở trường của họ. Nhưng cuối cùng, tôi đều bị mấy bức ảnh của họ lừa.

Gặp mặt phát hiện Phan An thành Vũ Đại Lang, Bành Vu Yến thành Tống Tiểu Bảo.

Toàn là những người không đạt yêu cầu, không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi. Không còn cách nào khác, tôi phải canh chừng ở cổng trường Đại học Bắc Kinh và gặp được Tần Thụ.

Dĩ nhiên, anh không phải là sinh viên, tôi tưởng anh là giáo viên.

Giáo viên càng tốt, vì giáo viên có IQ cao.

Sau một thời gian tìm hiểu, tôi phát hiện anh ấy là ông chủ. Đến Đại học Bắc Kinh để thảo luận về dự án đầu tư xây dựng.

Lúc đó, chúng tôi đã rất thân thiết.

Ban đầu anh rất cẩn thận, lúc nào cũng thực hiện tốt công tác phòng ngừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chay-khong-thoat/chuong-123-sup-hai-sam-va-nhung-huou.html.]

Tôi tức giận lắm, đã tìm anh để sinh con mà anh lại phòng ngừa như vậy, thế thì còn chơi gì nữa chứ.

Vì vậy, tôi tỏ ra rất ấm ức: "Anh không muốn chịu trách nhiệm với em đúng không? Anh sợ em mang thai rồi bám lấy anh đúng không? Em hiểu rồi, anh chỉ muốn chơi đùa với em thôi!"

"Sao có thể chứ!" Tần Thụ vội vàng giải thích: "Anh còn nghĩ cả tên cho con của chúng ta rồi, anh chỉ sợ em chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi."

Tôi mỉm cười qua nước mắt: "Dĩ nhiên là em đã chuẩn bị rồi!"

Khi tôi hoàn toàn hiểu rõ về gia cảnh của anh ấy, cảm thấy thân phận và nền tảng của anh quá phức tạp, lúc này mới có chút sợ hãi, định bỏ cuộc.

Nhưng có lẽ lúc đó não của anh đang ở đỉnh điểm của dopamine.

Tôi chỉ thử nói chia tay, anh liền bỏ hết công việc để đi tìm tôi, hỏi tại sao tôi không cần anh nữa.

Sợ anh làm điều gì quá khích, tôi chỉ có thể viện cớ mình chỉ muốn thử tình cảm của anh đối với tôi.

Tần Thụ gần như siết chặt tôi trong vòng tay, giọng khàn khàn: "Lần sau đừng làm như vậy nữa, anh thực sự sẽ phát đi/ên đấy!"

Những hình ảnh về vụ án gi/ết người trong cống thoát nước, vụ án giấu xá/c trong vali lướt qua trong đầu tôi.

Tôi sợ đến nỗi không dám chia tay, chỉ có thể tạm thời an ủi anh ấy.

Nhưng không ngờ anh lại gấp rút như vậy, chưa bao lâu đã muốn dẫn tôi về gặp bố mẹ và kết hôn với tôi.

Tôi chỉ có thể nói: "Đợi thêm chút nữa."

Nhưng hình như anh hiểu lầm tôi đang ám chỉ điều gì đó, lập tức chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng.

Trước mặt đông đảo bạn bè và người thân của anh, tôi hoàn toàn không thể từ chối. Cho đến khi định ngày cưới, tốc độ nhanh đến mức tôi chưa kịp phản ứng.

Tần Thụ có lẽ cũng bận đến nỗi đầu óc rối loạn, lúc này mới nhớ ra chưa gặp bố mẹ tôi.

Vậy nên tôi chớp cơ hội nói: "Họ đều ở nước ngoài, công việc đặc biệt, còn nửa năm nữa mới về, đám cưới hãy dời lại nhé."

"Không được! Thiệp mời đã gửi đi hết rồi!" Dường như anh có giác quan thứ sáu của đàn ông, sợ chuyện đêm dài lắm mộng.

Tôi suy nghĩ một chút: "Vậy được, chúng ta tổ chức lễ cưới trước, đợi họ về rồi sẽ gặp con rể sau."

Tổ chức đám cưới thì tổ chức, dù sao cũng không đăng ký kết hôn.

Nhưng tôi phải nhanh chóng mang thai.

Nếu cứ kéo dài mãi, dù Tần Thụ có yêu đi/ên cuồng cũng sẽ nhận ra thôi.

3.

Gần đây Tần Thụ bận rộn với công việc, chúng tôi đã hoãn lại tuần trăng mật.

Ngày hôm sau, tôi hẹn gặp Ngụy Thiên.

Cô ấy là người bạn duy nhất mà tôi giới thiệu cho Tần Thụ.

"Thật ra tôi nghĩ Tần Thụ cũng không tệ, hay là cứ sống chung với anh ấy đi."

Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy nói vậy, cô ấy cho rằng Tần Thụ có ngoại hình, nhân phẩm, gia thế đều rất tốt, kết hôn với anh tôi sẽ hạnh phúc.

Nhưng cuộc đời dài lắm, ai mà nói trước được điều gì.

"Có lẽ vậy, nhưng tôi không muốn đánh cược." Hôm nay tôi đến không phải để nghe cô ấy nói mấy lời này: "Những người hôm qua, chắc chắn không có vấn đề gì chứ?"

Ngụy Thiên lườm tôi một cái: "Dĩ nhiên là không có vấn đề gì, đều là người ở ngoài tỉnh đến du lịch, ăn xong tiệc hôm qua, tất cả đã lên máy bay rời đi, tôi tận mắt nhìn thấy họ vào cửa lên máy bay."

Đúng vậy, những người gọi là bạn bè đến dự đám cưới của tôi đều là diễn viên quần chúng.

Tôi không quen biết họ.

Để tránh bị Tần Thụ phát hiện điều gì, tôi nhờ Ngụy Thiên giúp đi hỏi thông tin ở công ty du lịch, tìm một nhóm du khách từ ngoài tỉnh.

Cho họ đến dự đám cưới của tôi, chỉ cần ăn uống, không cần nói gì, ăn xong là đi.

...

Căn hộ của tôi khá xa công ty của Tần Thụ.

Anh đi đi về về hàng ngày cũng khá vất vả.

Tôi thương anh nên nấu súp cho anh ấy.

"Súp hải sâm và nhung hươu?" Tần Thụ liếc nhìn tôi đầy ẩn ý: "Còn có hẹ và hàu nữa! Xem ra anh vẫn chưa thể hiện đủ rồi."

Buổi tối tôi định xem phim nhưng Tần Thụ đã lập tức lao đến.

Tôi đẩy anh ra: "Sao gấp vậy!"

Tần Thụ cúi đầu vùi mặt vào áo tôi: "Không vội thì sao xứng đáng với bữa ăn bổ thận mà em nấu cho anh!"

Anh cũng nhận ra điều đó sao?

Không biết có phải nhờ bữa ăn tôi nấu không, nhưng tôi cảm thấy Tần Thụ hình như dẻo dai hơn trước.

Vậy nên tôi tiếp tục nấu ăn thêm nhiều cách khác nữa cho anh.

Nhưng đáng tiếc, cuối tháng tôi lại đến kỳ kinh nguyệt.

Tôi chống cằm, nhổm m.ô.n.g ngồi lâu trên bồn cầu.

Sao vẫn chưa có thai chứ!

Vấn đề nằm ở đâu nhỉ?

Tần Thụ gõ cửa bên ngoài: "Em yêu, sao vẫn chưa ra, có cần giúp không?"

Anh chắc chắn đã nghĩ tôi bị táo bón!

Định mang cho tôi thuốc bôi trơn.

Vừa nghe thấy giọng anh, tôi lập tức tức giận.

Tôi kéo quần lên, mở cửa, nhìn anh chằm chằm: "Ngày mai anh phải đi bệnh viện với em để kiểm tra."

Tần Thụ: "Hả?"

Loading...