Chấp Niệm Không Quên - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:08:04
Lượt xem: 68

38

Tôi gọi xe đi đến tiệm bánh ngọt cách bệnh viện gần nhất, mua cho Lâm Trạch An một chiếc bánh ngọt đắt nhất.

Lúc đi ra, phát hiện bởi vì giờ cao điểm buổi sáng, trước cửa tiệm bánh cấm đỗ xe. Tôi chỉ có thể đi bộ qua cầu, đi gọi một chiếc xe khác.

Tôi vất vả một tay ôm bụng, hai ngón của tay còn lại xách bánh ngọt, các đầu ngón tay còn lại vịn lan can. Vừa vặn các học sinh tan học cũng từ đây đi qua, vì vậy người cực kỳ nhiều.

"Xin lỗi nhường một chút, cảm ơn."

Ngắn gọn mười bậc thang khiến tôi đổ một thân mồ hôi lạnh.

"Ôi chao! Đưa bóng của cậu cho tôi a! Trên cầu thang chơi bóng cái gì chứ!"

"Chơi một chút cũng không chết! A!"

Tôi chăm chú nhìn bậc thang dưới chân, nghe thấy học sinh trước mặt kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, một quả bóng rổ bay nhanh tới đập vào tôi.

Một nửa đập lên bụng tôi, một nửa đập lên bánh ngọt.

Bụng tê rần, tôi dẫm lệch lên quả bóng, cả người bổ về phía trước. Bụng nện xuống đất, hộp bánh ngọt bị hất ra rồi. Tôi quỳ tại chỗ, bụng đau đớn giống như muốn nổ tung.

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, tôi ngửi thấy mùi máu tươi trộn lẫn mùi bơ ngọt ngấy. Học sinh lỡ tay ném bóng sợ chạy rồi. Không biết qua bao lâu tôi nghe người xung quanh hét to: "Mau gọi 120!"

Tôi trước mắt mơ hồ nhìn bánh ngọt màu trắng, có 1 loại dự cảm.

"Lâm Trạch An, bánh ngọt hỏng rồi."

"Em không thể mang về cho anh rồi."

39

Lại lần nữa mở mắt, tôi chính là lấy trạng thái linh hồn phiêu trên không trung. Tôi chết rồi, do trên đường kẹt xe, xe cứu thương không tới kịp.

Tôi lúc trên xe dường như không được nữa rồi, giữ một hơi thở đến bệnh viện, sinh con, xuất huyết nhiều khó sinh chết rồi. Tôi đứng ở trên không trung trong phòng phẫu thuật, nhìn thấy các bác sĩ đắp khăn trải giường màu trắng lên mặt tôi.

"13:38 phút xác nhận tử vong." Tôi còn chưa hồi thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chap-niem-khong-quen/chuong-16.html.]

"Oa oa oa!" Tiếng khóc trẻ sơ sinh thu hút sự chú ý của tôi.

Một bác sĩ đang quấn tã lót, nơi đó có một em bé sơ sinh. Tôi phiêu theo bác sĩ ra ngoài.

Ở bên ngoài, tôi nhìn thấy Lâm gia một nhà ba người, còn có chị gái tôi. Lâm Trạch An thoạt nhìn có chút không biết phải làm sao, hai tay bám tường. Sắc mặt chị gái trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

"Người thân của Hứa Biến Đế!"

"Có!Tôi đây!" Chị gái trả lời.

Lâm Trạch An lắc lắc đầu: "Không phải Biến Đế, là Hứa Niệm! Niệm Niệm!"

Bác sĩ không quan tâm, anh ta đem đứa bé sơ sinh đưa cho chị gái, sau đó khom mình cúi đầu: "Vô cùng xin lỗi, cô Hứa Biến Đế trong quá trình phẫu thuật do không cấp cứu kịp thời, vào 13:38 phút đã qua đời, đây là bé gái cô ấy sinh ra."

40

Tôi thấy chị gái đầu tiên sửng sốt, sau đó ôm chặt lấy đứa bé ngồi phịch xuống đất. Chị ấy từ thất hồn lạc phách, đến tức giận rống to: "Vì sao? Vì sao không cứu được?"

"Em gái tôi mới bao lớn chứ?"

Em bé bị dọa khóc to. Cha mẹ Lâm Gia cũng đỏ bừng hai mắt, không ngừng lẩm bẩm nói: "Sao có thể..."

Hiện trường nhất thời hỗn loạn. Tôi nhìn Lâm Trạch An đơn độc đợi ở bên kia, đi qua chọc chọc bác sĩ hỏi: "Niệm Niệm đâu?"

Tôi cảm thấy anh ấy không hiểu qua đời có ý nghĩa gì. Bác sĩ chỉ thở dài, đi vào phòng phẫu thuật.

Ai cũng không ngờ tới Lâm Trạch An giờ phút này đột nhiên nổi điên.

"Mọi người! Tất cả mọi người đều vì tôi không nhìn thấy mà đem Niệm Niệm giấu đi rồi!"

"Đều bắt nạt cô ấy, tất cả mọi người đều bắt nạt cô ấy!"

Toàn bộ hành lang đều là tiếng rống phẫn nộ của anh ấy. Chị gái tôi toàn thân run rẩy, trấn an đứa nhỏ trong lòng. Cha mẹ Lâm gia nhắm mắt, lặng lẽ không lên tiếng. Lần này vẫn như cũ không ai để ý tới Lâm Trạch An.

Anh ấy vẫn luôn là tồn tại cô độc.

"Bịch" một tiếng, Lâm Trạch An ngất xỉu ngã trên đất.

Bình luận

3 bình luận

Loading...