Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chấp Nhận Sai Lầm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-30 15:21:22
Lượt xem: 897

Điểm thi đại học đã công bố.

Trì Tự cùng tôi tra cứu điểm thi, tôi không dám nhìn, anh ấy giúp tôi xem.

“Bao nhiêu điểm vậy?”

Tôi ước lượng điểm khá cao nhưng vẫn lo lắng, sợ phải yêu xa.

“Nhìn không ra, nhưng tôi đã có mục tiêu tuyển sinh rồi.”

Anh kéo tay tôi đang che mắt ra, giọng đầy mong đợi: “Vậy… em có định vào trường của chúng tôi không?”

Tôi nhìn vào màn hình, sững sờ một lúc lâu:

“Đây… là top 50! Trời ạ!”

Kỳ thi đại học lại là lần tôi thi tốt nhất.

Các bạn trong lớp bắt đầu hỏi nhau điểm thi đại học.

Trì Ngạn thi cũng khá tốt.

Trong nhóm lớp, mọi người bắt đầu c.h.é.m gió.

[“Anh Trì nói anh ấy sẽ vào trường F, có ai vào cùng không?”]

Trường F ở Thượng Hải.

Tin nhắn này được sao chép và dán đi dán lại hàng chục lần.

Tôi vốn rất ít khi trò chuyện trong nhóm, nhưng hôm nay bất ngờ gửi một tin:

[Tôi vào trường A, có ai vào cùng không?]

Nhóm lập tức yên lặng.

Vì họ đều bị tôi bỏ xa phía sau.

Tôi không định gặp lại Trì Ngạn, nhưng có một món đồ tôi để quên ở chỗ hắn.

Tôi hẹn Trì Ngạnđến quán cà phê.

“Lâu Tiểu Tiểu, tôi thật sự nghĩ cậu có tài lắm, chẳng phải nói không liên lạc với tôi nữa sao?”

Hôm nay hắn còn cố tình ăn diện, kéo ghế ngồi xuống một cách phô trương.

Tôi không muốn cãi nhau, cố gắng nói chuyện bình tĩnh:

“Cậu còn nhớ không? Hồi năm nhất, tôi đã tặng cậu món quà sinh nhật gì?”

Hắn ta ngả người ra ghế, cúi đầu chơi điện thoại:

“Cậu tặng tôi nhiều thứ lắm, tôi không nhớ nổi.”

Tôi nhắm mắt, hít một hơi sâu:

“Là một cuốn sổ khắc tay, bên trong có kẹp thẻ dự thi.”

Hắn buông điện thoại, phát ra tiếng “tạch”:

“À, tôi nhớ ra rồi. Thì sao?”

“Tôi muốn cậu trả lại cho tôi.”

Hắn chống cằm nhìn tôi, cố tình làm khó, cười một cách thoải mái:

“Cậu đã tặng tôi rồi, sao tôi phải trả lại?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chap-nhan-sai-lam/chuong-9.html.]

Tôi suy nghĩ một chút: “Tôi mua lại cũng được.”

Trì Ngạn nhìn tôi một lúc: “Một cuốn sổ tay thì có gì quan trọng?”

Với tính cách xấu của Trì Ngạn, nếu tôi nói rõ lý do, hắn càng không thể trả lại cho tôi.

“Dù sao với cậu cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn lấy lại. Cậu cứ đưa ra điều kiện đi.”

Trì Ngạn cười khẩy: “Cậu muốn tôi đưa ra điều kiện à?”

Hắn ta lập tức đánh giá tôi từ trên xuống dưới, chống tay lên bàn, cầm điện thoại lên:

“Được, cậu đến đây hôn tôi, tôi sẽ quay lại video.”

“Trì Ngạn, cậu…” Tôi đứng dậy, “Thôi, tôi không cần nữa.”

Tôi chỉ muốn lấy lại món quà để tặng Trì Tự làm bất ngờ.

Khi tôi rời khỏi quán cà phê, Trì Ngạn đuổi theo, chặn tôi lại:

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

“Được rồi. Tôi xin lỗi, không được sao? Tôi theo đuổi Chu An Nghiên chỉ vì cá cược với người khác, tôi thực sự không thích cô ấy.”

Tôi ngẩn người một lúc.

Tôi tưởng hắn thích Chu An Nghiên, dù chỉ là thích vẻ bề ngoài.

“Biết sớm cậu sẽ tức giận thế này…” Hắn kéo tay tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng tránh khỏi.

Hình ảnh kỳ lạ của Chu An Nghiên hôm đó hiện lên trong đầu tôi, mọi thứ đột nhiên rõ ràng.

“Vậy, cá cược là về nụ hôn đầu của cô ấy sao?”

Trì Ngạn cười hời hợt: “Cô ấy chủ động hôn tôi. Nếu không phải tôi có nguyên tắc…”

Hắn không kịp nói hết câu.

Bởi vì tôi không kìm được mà tát hắn một cái.

Đến lúc này, tôi mới nhìn rõ bộ mặt thật của Trì Ngạn.

Hắn đẹp trai, điểm thi tốt, quan hệ tốt, nhưng ngoài những lớp filter thời thanh xuân ra, hắn chỉ là một người thích đùa cợt người khác.

Trì Ngạn khiếp sợ nhìn tôi: “Cậu tát tôi?”

Tôi nhìn hắn, thu tay lại, lùi lại hai bước:

“Trì Ngạn, cậu thật quá đáng. Trước đây tôi chỉ nghĩ cậu hơi bốc đồng, nhưng giờ thì việc này vượt quá tất cả những gì cậu đã làm.”

Trì Ngạn lạnh nhạt nhìn tôi.

Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, nhận ra mình đã hành động thiếu kiềm chế, liền quay lưng vội vã rời đi.

Tôi chạy một mạch qua nửa con phố.

Sau đó tôi quay lại:

“Nếu cậu có video về nụ hôn của Chu An Nghiên, tốt nhất là xóa đi, như thế không hay đâu.”

Trì Ngạn mặt đã đen lại.

Tôi nói xong thì hối hận.

Một là Trì Ngạn cũng không nghe tôi, hai là Chu An Nghiên vẫn chơi với hắn, có lẽ cô ấy cũng không quá quan tâm.

Tôi vội vã chạy đi.

Tôi thực sự không chơi nổi.

Tốt nhất là sau này không liên lạc với hắn nữa.

Loading...