Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:51:05
Lượt xem: 250

Tuy nhiên công ty này hàng năm đều tuyển thực tập sinh vào mùa hè, đăng tuyển ghi thời gian làm việc từ hai đến ba tháng, chỉ yêu cầu sinh viên năm hai trở lên. Điều này có nghĩa là Sơ Ngạn có vài dự án thiếu nhân viên chạy việc lặt vặt và muốn tìm một số lao động giá rẻ có thể mua cà phê và đánh máy tài liệu.

Tôi mới nộp sơ yếu lý lịch chưa đầy năm phút thì nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự của Sơ Ngạn. Tôi đã đi thực tập vào năm ngoái, và nếu tôi sẵn sàng làm lại với mức lương 200 tệ một ngày, họ sẽ tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Thương lượng xong, tôi đi mua một hộp kem dưỡng mắt, bôi lên rồi đi thẳng đến công ty Sơ Ngạn.

2.

Hai tháng sau, quản lý ném cho tôi một tài liệu dự án, Sơ Ngạn có việc cần kiểm tra lý lịch, vì vậy một số quản lý sẽ bắt nguồn từ việc liên hệ với các nhà đầu tư và người sáng lập.

Quản lý lần này của tôi là người mới được bổ nhiệm, nghe nói là có rất nhiều mối quan hệ, anh ta nói chỉ cần tôi kiếm được nhà đầu tư của dự án này, anh ta sẽ đến phòng nhân sự để thảo luận về hợp đồng chính thức của tôi.

Tôi hào hứng mở thông tin dự án, vừa nhìn vào trang đầu tiên khiến tôi đơ người hồi lâu, nhà đầu tư tên là Vương Mỹ, mẹ của Vương Mân.

Tôi nhớ lại giọng nói và nụ cười của bà ta khi hắt cà phê vào tôi, cảm thấy rằng mình không thể nhìn con chuột chù qua con mắt của một con chuột chù, nghĩ là cần phải chuyên nghiệp trong công việc cho nên tôi đã gửi email, tin nhắn văn bản và WeChat cho bà ta.

Thật bất ngờ, nửa tiếng sau, bà Vương mới trả lời tôi, lúc 8:30 tối nay, tòa nhà Starlight, trang phục dạ hội, công sở cao cấp.

Sau khi suy nghĩ trong hai phút, tôi đã đặt thuê một chiếc váy tiên cá xẻ cao với lưng trần gợi cảm trên phần mềm cho thuê quần áo, tôi là kiểu người không thể giả vờ ngây thơ, những bộ đồ phong cách quyến rũ rất hợp với tôi.

Môi đỏ mọng, tóc gợn sóng, tôi bước đi trên đôi giày cao gót 9 cm, con c--hó sữa nhỏ bên cạnh bà Vương nhìn thẳng vào tôi.

Vương Mân cũng đứng bên cạnh mẹ anh ta liếc nhìn tôi, sau đó quay đầu lại và trò chuyện với những người khác.

Với nụ cười trên môi, tôi khiến những bước đi của mình trở nên quyến rũ hơn và tôi đã thành công trong việc khiến khuôn mặt chảy xệ của bà Vương càng thêm xệ xuống.

Lúc này, Vương Mỹ không thể mất bình tĩnh, không thể hắt rượu vào người tôi, vì vậy váy và kính áp tròng của tôi vẫn an toàn.

Vương Mỹ cười nói: "Cô Mễ tới đây câu phú ông sao?"

Tôi cũng cười nửa miệng: “Cũng phải có vốn liếng mới câu được chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-phi-cong-cua-toi/3.html.]

Vương Mỹ khinh thường hừ một tiếng: “Cô Mễ quá tự cao tự đại, nhan sắc của của cô cũng ở mức trung bình thôi, Vương Mân muốn bao nhiêu người đẹp mà không được, tôi có thể cho nó tùy ý chọn.”

Tôi nhấp một ngụm sâm panh, Vương Mỹ lạnh lùng nhìn tôi, tôi cười nói: "Bà Vương, dự án này đáng để đầu tư. Bà đã đọc hết tài liệu chưa? Người sáng lập ở đằng kia. Bà có muốn gặp không? "

Vương Mỹ chế nhạo, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt của Vương Mân dán chặt vào tôi, cả bà ta và tôi đều biết rõ điều đó.

Tôi nhỏ giọng cười với Vương Mỹ: “Bà Vương, bà đi gặp người sáng lập đi, tôi sẽ không đứng cạnh Vương Mân, sẽ không dòm ngó cục vàng của bà một lần nữa, thế nào?"

Vương Mỹ liếc nhìn tôi: “Dự án của này thực sự tốt, tôi có thể cân nhắc đầu tư, nhưng chỉ cần cô lại liên quan đến Vương Mân, tôi sẽ rút khoản đầu tư ngay lập tức.”

"Không sao, bà Vương, mời.” Tôi cười rồi dẫn bà ta đến chỗ team Sơ Ngạn, con c--hó sữa nhỏ cao lớn bên cạnh bà ta không hề có chút tố chất nam sủng nào (Nam sủng hay tình phu: 情夫, là tình nhân nam giới ngoài hôn nhân của một người nữ đã lập gia đình hoặc của một người nam đồng tính đã lập gia đình, thường được sử dụng để chỉ một loại bao dưỡng), bạo dạn nhìn tôi, có phần hơi thái quá.

Anh ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta với đôi lông mày nhướng lên.

Anh ta cao hơn tôi một cái đầu, cao hơn 1,8 mét, trong mắt anh ta có một vẻ trẻ trung đẹp trai và sạch sẽ, khi cười là một hàm răng trắng đều, chỉ là nụ cười có chút ngông cuồng, không có nam tính.

Vương Mỹ vừa quay người lại, anh ta lập tức trở nên ngoan ngoãn, lông mày và ánh mắt biến thành điệu bộ của một chú c-hó sữa, tôi thấy buồn cười, kỹ năng diễn xuất này cũng tốt, có lẽ anh ta cũng là một học viên ưu tú trong ngành diễn xuất.

Nhưng Vương Mỹ quay lại cũng không tìm anh ta, kéo tôi đi giúp bà ta bưng rượu. Khoản đầu tư của Sơ Ngạn đã được giải quyết bằng lời nói, tình cờ gặp một nhà đầu tư từ một dự án khác đến đây. Tôi chần chừ một lúc, ly rượu được lão Trương và lão Lý nhét vào tay tôi, tôi chưa từng gặp phải tình huống như thế này, uống thêm hai ly nữa cũng không thành vấn đề lớn, tôi xác nhận rằng không có ma túy trong rượu giao cho mình.

Sau một hồi khoe khoang về công việc làm ăn, Vương Mỹ say khướt và mất bình tĩnh, tôi đỡ bà ta ra không được, cũng không tìm được Vương Mân ở đâu, đành phải nhờ người phục vụ dẫn nhà đầu tư danh giá đến phòng của bà ta ở tầng trên.

Con c--hó sữa nhỏ của Vương Mỹ chỉ đứng đó nhìn mà không hề giúp đỡ gì, tôi nghĩ nếu anh bạn này không có ngoại hình đẹp thì đã mất việc từ lâu rồi.

Khi tôi ném Vương Mỹ lên giường và chuẩn bị rời đi thì phát hiện cửa đã bị khóa. Con c--hó sữa nhỏ đi theo đến cửa nhưng chỉ đóng lại chứ không đi vào. Quay lại nhìn Vương Mỹ đang có vẻ say rượu đến bất tỉnh kia, sự bất an trong lòng tôi dần lớn.

Ngày hôm nay đã diễn qua quá suông sẻ, tôi nói vài câu đại loại là rời xa Vương Mân, Vương Mỹ đã đồng ý đầu tư hàng triệu đô la, nếu bà Vương có chỉ số IQ như vậy thì cùng lắm là đóng phim truyền hình Hàn Quốc chứ không thể nhúng tay vào giới tài chính.

 

 

Loading...