Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 16

Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:54:48
Lượt xem: 99

Sở Thiên có chút khó chịu, khóe mắt hơi rũ xuống khiêu khích tôi: “Đơn giản là nóng bỏng, xinh đẹp gợi cảm, được không? "

Tôi cũng nheo mắt nhìn anh: “Chỉ vậy thôi?"

“Đừng che giấu dục vọng và tham vọng của mình, đừng giả vờ tốt bụng yếu đuối, hãy thành thật."

Sở Thiên nhìn chằm chằm vào tôi: “Chị đam mê, đ--iên cuồng khi bị khiêu khích, ng--ốc nghếch khi cảm động, không thích lợi dụng, không thích chịu khổ. Khi chị vui thì dỗ dành người khác, khi chị không vui thì thích làm việc gì đó, và chị thích tôi.”

“Thích cậu?” Tôi nhướng mày: “Cậu có thích tôi không?”

Sở Thiên hơi nâng cằm, trong mắt có chút bướng bỉnh, tôi mím môi: “Vậy cậu thích tôi ở điểm gì?”

Sở Thiên đột nhiên hất cằm ra khỏi tay tôi và nheo mắt nhìn tôi: “Mặt.”

Tôi nhướng mày: “Còn gì nữa không? "

Sở Thiên càng ngày càng tức giận, "Chị còn có việc làm, chỉ thích công việc của mình thôi." Anh ta càng khịt mũi mạnh hơn: "Chị còn yêu Vương Mân.”

"Vương Mân lật bài ngửa rồi, nhưng Sở Thiên này," Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng anh ta: "Chúng ta coi như nửa người trong ngành, cậu biết rõ những cách chơi trong ngành. Phong Thành và Sơ Ngạn trước đây có quan hệ cạnh tranh, cho dù bây giờ có hợp tác cũng là hợp tác cạnh tranh, hơn một năm nay mỗi ngày tôi đều cầm các loại tư liệu dự án ở Sơ Ngạn ném đầy bàn, cậu chưa từng nhớ tới nhắc tới một câu với tôi cha cậu là Phó tổng Phong Thành? Hiện tại tình hình hai nhà cạy dự án với nhau, tôi nghi ngờ cậu giúp Phong Thành trộm tư liệu của tôi là rất hợp lý phải không? ”

Sở Thiên lúng cuống, anh ta thích hét lên: “Tôi không có! Tôi đã nói với chị nhiều lần là cất tài liệu vào ngăn kéo rồi mà! Mối quan hệ của tôi và Lưu Cường là... giống như những gì chị nghe được hôm nay! Không thể nào có chuyện đó được.”

"Sở Thiên, cậu không muốn chuyển ra ngoài phải không?"

Sự bất an vốn đã bị đè nén trong mắt Sở Thiên đột nhiên lộ ra, trong nháy mắt giọng nói trầm xuống một quãng tám: “Tôi không có ý giấu giếm chuyện Lưu Cường, nhưng… tôi chỉ không muốn nhắc đến ông ta. Tôi và ông ta đã nhiều năm, không còn liên lạc nữa, hiện tại chúng tôi không liên lạc, về sau cũng sẽ không bao giờ có bất kỳ liên lạc nào! Tôi chưa bao giờ giúp Phong Thành lấy thông tin và tài liệu từ chị! Tôi biết sự nghiệp của chị đang trên đà phát triển, tôi biết dự án này rất quan trọng với chị, tôi không có, tôi chỉ..."

Tôi cắt ngang lời giải thích dông dài này: “Tôi muốn cậu chuyển ra ngoài vì nếu cậu không chuyển ra ngoài, tôi nghĩ mình sẽ bị cám dỗ.”

Sở Thiên sửng sốt, tôi nhìn vào đôi mắt đẹp trai của anh ta: “Lúc đầu rõ ràng là đồng ý duy trì quan hệ nam nữ sống chung đơn thuần, nhưng cuối cùng tôi lại bị cám dỗ, quá xấu hổ. Tôi không muốn xấu hổ như vậy. Vậy nên nếu ngày mai cậu vẫn không chịu dọn ra ngoài," tôi dùng ngón tay gõ nhẹ vào hàng mi dày và run rẩy của Sở Thiên: "vậy hãy thay đổi mối quan hệ của chúng ta, một mối quan hệ bạn trai chính nghĩa, để tôi và cậu có thể ghen tuông một cách công bằng.”

Đôi mắt Sở Thiên như đột nhiên lóe lên một tia sáng nhỏ, trong nháy mắt xua tan vẻ hoảng sợ cùng bất an, con c--hó sữa nhỏ đáng thương đột nhiên ném tôi xuống ghế sô pha, giọng nói khàn khàn nhớp nháp: “Vậy thì từ giờ về sau, tôi sẽ có một danh phận, phải không? "

Giọng nói của Sở Thiên lập tức khiến tôi nhớ đến giọng nói của Vương Mỹ, tôi lập tức đặt tay lên vai anh ta để ngăn không cho hôn: “Chờ một chút, giải thích cho tôi nghe tin nhắn thoại mà cậu gửi cho Vương Mỹ lúc trước, cậu dám nói đó là cắt ghép?! Cho rằng tôi không hiểu, phải không? Tôi đã thử nó bằng phần mềm! Đó chính xác là những gì cậu nói!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-phi-cong-cua-toi/16.html.]

"Tôi biết!" Sở Thiên bực bội nhìn tôi: “Chị vừa dùng phần mềm của Công ty chúng tôi để kiểm tra! Tôi còn bị mấy con c--hó độc thân trong Công ty cười nhạo!"

“Ơ …” Tôi lúng túng một lúc, trừng mắt nhìn anh ta: “Với giọng nói của cậu và tấm ảnh kia, sao cậu dám nói rằng cậu và Vương Mỹ …”

"Tôi không có ngủ với bà ta! "Sở Thiên lo lắng: “Ảnh chụp là photoshop, chị chưa xác nhận sao?! "

"Giọng nói không phải làm giả! "

“Tôi đã gửi tin nhắn thoại cho chị!” Sở Thiên tức giận đứng dậy, lật mở điện thoại: “Lần tiếp khách trước đó, lúc tiếp đãi khách hàng tôi không chú ý, Vương Mỹ liền lấy điện thoại của tôi ra nghịch nghịch, được một lúc bà ta đã mở được khóa. Sau khi phát hiện ra tôi đã lấy lại ngay. Bà ta không tìm thấy gì quan trọng nên nhìn qua tin nhắn thoại tôi gửi cho chị! Tôi đã kiểm tra mọi thứ khác, nhưng tôi không ngờ rằng bà ta lại chuyển tiếp tin nhắn thoại đó cho chính mình..."

Tôi không nói nên lời: “Có phải lời giải thích của cậu hơi quá...”

"Tự mình nghe đi! Có phải hai cái giống hệt nhau không?”

Tôi loay hoay với hai chiếc điện thoại một lúc lâu, càng không nói nên lời: “Mẹ Vương Mân cho rằng cậu n--gu phải không?”

" Không.” Ánh mắt Sở Thiên tối sầm: “Tôi nghĩ là tôi đánh giá thấp Vương Mỹ, chúng ta chụp ảnh và quay video của bà ta và ông Trương, ảnh chụp cùng video của hai người bọn họ vẫn ở trong tay chúng ta, tôi nghĩ Vương Mỹ muốn trả thù.”

Tôi sửng sốt: “Chỉ trả thù thế này thôi sao? Đâm bị thóc chọc bị gạo để chúng ta chia tay? Bà ta mà ngây thơ như vậy sao? "

"Tôi rõ ràng không có quan hệ gì với bà ta, tin đòn đó đến cả tai Lưu Nhu cũng.” Sở Thiên cau mày: “Còn Vương Mân, hắn nói rằng ai đó đã lừa tiền của mẹ hắn, tôi là e rằng đó không phải là số tiền nhỏ.”

"Cậu có chắc chắn là cậu không thích tiền của mẹ hắn không? Nhà đầu tư hai vòng Thiên Sứ Luân của cậu..."

"Không phải Vương Mỹ, bức ảnh kia là giả. Vương Mỹ không thể nào lại gây phiền toái như vậy chỉ để khiến chúng ta cãi nhau, nhất định là có nguyên nhân khác." Long mày Sở Thiên co giật: "Trong vòng rắc rối nhiều như vậy. Dựng chuyện mập mờ giữa tôi và bà ta, khôbg rõ bà ta đang muốn làm gì?"

Tôi liếc nhìn Sở Thiên: “Chính là muốn cái đồ lãng tử nhà cậu quay đầu lại, trở về trong n.g.ự.c bà ta.”

Sở Thiên khịt mũi với tôi, tôi mặc kệ anh, rót một ly nước rồi quay lại, nhìn thấy hàng mi dài của Sở Thiên có chút ớn lạnh: “Hình như tôi đoán được ai là người bày trò.”

"Tôi không đoán ra.” tôi dùng ngón tay vuốt lông mày của Sở Thiên, không hài lòng: “Cậu đừng cho là tôi không minh, chỉ số thông minh của tôi chưa tới 130 đâu."

Sở Thiên cười cười, tôi cũng không gây sự nữa: “Cậu cho rằng là ai?"

Sở Thiên nhướng mày cười lạnh: “Ngoài cha tôi, còn có thể là ai?"

Loading...