Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chẳng Phải Là Người Tốt - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-09-30 03:54:13
Lượt xem: 4,899

16

 

Tiệc xuân là một sự kiện trọng đại hàng năm do Trưởng công chúa chủ trì, những nữ tử có danh phận đều được mời tham dự, đồng thời cũng là một kỳ khảo sát nhằm chọn ra nhân tài cho việc mở học viện nữ tử trong tương lai.

 

Kiếp trước, Ninh Dục đoạt giải cao nhất, còn ta thậm chí không đủ tư cách tham gia.

 

Đáng tiếc, nàng tuy tài hoa nhưng không muốn vào nữ học để phô trương tài năng, Tạ Chi Viễn không ngại đắc tội với Trưởng công chúa để thay nàng từ chối lời mời, nhưng cuối cùng nàng lại quay đầu gả cho Thủ phụ đại nhân.

 

Kiếp này, ta lén nhờ Văn Thời giúp đỡ để giành được cơ hội tham dự.

 

Cơ hội quý giá như vậy, ta tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ.

 

Ninh Dục, cuối cùng thì ngươi cũng quá thiển cận rồi!

 

Kiếp trước ngươi giành được vị trí đứng đầu là vì ta không tham dự, kiếp này, ta muốn xem ngươi liệu có thắng nổi ta hay không!

 

"Cô nương nghĩ gì mà xuất thần vậy?"

 

Giọng nói bất ngờ của Văn Thời cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, hắn đứng bên cạnh, khẽ cúi người như đang chờ câu trả lời.

 

Dạo này hắn hay đột ngột xuất hiện ở tiệm thêu của ta, chỉ là lần này khoảng cách giữa chúng ta quá gần, cả hai có chút ngượng ngùng.

 

Ta vội che giấu sự bối rối: “Ta đang nghĩ về tiệc xuân."

 

"Ta đã hứa với Trưởng công chúa sẽ ra tay, nhưng... mười vạn lượng bạc kia giống như một củ khoai nóng bỏng, ta nhất thời không biết bắt đầu từ đâu."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Trước kia, dân chúng đói khổ, đến mức phải đổi con mà ăn. Từ khi Thái Tổ dựng nước đến nay chỉ mới trăm năm, đã là thời thịnh trị. Đừng vội, đừng lo, cũng đừng chểnh mảng."

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi xuống nhìn ta, ánh mắt gặp nhau khiến ta trong thoáng chốc có chút bối rối, vội quay mặt đi, lẩm bẩm "Đừng vội, đừng lo, đừng chểnh mảng" để chuyển hướng chú ý.

 

Văn Thời khẽ cười: “Dù rằng tiệc xuân là nơi khảo thí tài năng, nhưng vừa có tài vừa có tình mới thật sự đáng quý."

 

"Huống chi, Trưởng công chúa không thích những lời sáo rỗng, cô nương cứ mạnh dạn mà làm."

 

Ý tứ trong lời của Văn Thời, ta hiểu rõ.

 

Những gì Trưởng công chúa muốn chính là giá trị thực chất.

 

Mười vạn lượng bạc đó, nói là thưởng nhưng thực ra muốn xem ta có thể tạo ra bao nhiêu giá trị cho bà.

 

"Cảm ơn Văn Thống lĩnh đã chỉ dạy, vậy ngài có thể nể tình mà cùng ta dùng bữa được không?"

 

"Ngươi... Ninh Ân?"

 

Ta vừa định mở lời cảm tạ, giọng nói của Tạ Chi Viễn đột nhiên vang lên, mang theo sự ngạc nhiên và phẫn nộ, ngắt ngang lời ta định nói.

 

"Sao ngươi lại ở tiệm thêu này? Còn đứng cùng một nam nhân khác!"

 

17

 

Tạ Chi Viễn bước nhanh đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Văn Thời với đầy thù địch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-phai-la-nguoi-tot/phan-9.html.]

Bộ dạng căng thẳng, đầy địch ý của Tạ Chi Viễn là điều mà ta chưa từng thấy ở hắn trước đây.

 

Ta có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

"Ta ở đâu, không đến lượt Tạ thế tử lên tiếng."

 

Trên vai hắn còn vương lớp tuyết mỏng, trước đây ta luôn lo lắng không muốn hắn phải chịu khổ chút nào, nhưng giờ đây, ta căm ghét sự giả dối của hắn đến tột cùng.

 

Đặc biệt là khi ta thấy người hầu phía sau hắn ôm một gói giấy bọc kỹ lưỡng những tờ giấy thượng hạng được dát vàng và giấy tơ lụa. Ta vốn chẳng thích viết lách, nghĩ rằng đây là món quà hắn chuẩn bị để làm vui lòng Ninh Dục.

 

Ta cười lạnh lẽo.

 

"Tạ thế tử, chỗ này người đông kẻ tạp, mong ngài cẩn trọng lời nói."

 

Văn Thời thản nhiên nói một câu, đồng thời đứng chắn trước mặt ta.

 

Tạ Chi Viễn siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn giận, liếc Văn Thời một cách căm hận: “Ngươi tránh xa Ninh Ân ra!"

 

"Tạ thế tử, trước nơi đông người, xin ngài cẩn trọng lời nói."

 

Ta lạnh giọng nhắc nhở, rồi kéo nhẹ tay áo của Văn Thời: “Chúng ta đi thôi."

 

Tạ Chi Viễn nghiến răng, gầm lên giận dữ, lồng n.g.ự.c phập phồng mãnh liệt: “Ninh Ân! Ngươi định đi cùng hắn sao?"

 

"Tạ thế tử, ta đi cùng ai, có liên quan gì đến ngài?"

 

Tạ Chi Viễn tức giận đến nỗi đỏ mặt, chỉ tay vào mặt Văn Thời: “Văn Thời, ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ với Ninh Ân!"

 

Văn Thời nhướn mày: “Tạ thế tử yên tâm, lời đe dọa của ngài đối với ta chẳng có tác dụng gì."

 

Tạ Chi Viễn bị nghẹn lời, giận đến nỗi không thốt ra được: “Ngươi là cái gì chứ!"

 

"Đủ rồi, Tạ Chi Viễn!"

 

Ta kìm nén cơn giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi không có tư cách nghi ngờ ta! Càng không có tư cách sỉ nhục Văn Thống lĩnh!"

 

Tạ Chi Viễn khựng lại trong chốc lát, ánh mắt hắn tối sầm như thể ta vừa làm điều gì sai trái với y.

 

Ta không bận tâm đến sự mơ hồ của Tạ Chi Viễn, quay sang nhìn Văn Thời: “Văn Thống lĩnh, không cần để ý, chúng ta đi thôi."

 

"Được."

 

Văn Thời gật đầu, ung dung bước theo ta, khóe miệng thoáng hiện nụ cười.

 

"Ngài cười gì vậy?"

 

Thấy hắn cười, ta cũng cảm thấy muốn cười, liền dừng lại hỏi.

 

"Không có gì, chỉ là không ngờ sau bao năm, vẫn có thể được tiểu thư bảo vệ."

 

Nụ cười của hắn ấm áp như ánh nắng mùa đông rọi lên khuôn mặt ta, khiến ta thoáng chút bối rối, vội quay đầu, đáp có chút ngượng ngùng: “Ta chỉ không muốn ngài vì ta mà gặp phiền phức thôi."

 

"Chuyện của cô nương, làm sao có thể là phiền phức được."

Loading...