Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÀNG MUỐN, TA CŨNG MUỐN - C9

Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:37:38
Lượt xem: 847

Khóe mắt hắn đỏ rực, thần sắc thê lương, nụ cười nơi khóe miệng đầy tuyệt vọng và ngoan độc.

 

Ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy, nước mắt tuôn ra vì sợ hãi.

 

"Ta sai rồi, sau này không dám ra ngoài nghịch ngợm nữa, ngươi còn đang sốt, mau về với ta đi."

 

"Không."

 

Hắn cười lạnh lùng, cúi xuống hôn ta, lại như đang cắn xé.

 

Cùng lúc, bàn tay nóng bỏng từng chút từng chút xé rách quần áo của ta.

 

Đột nhiên, hắn dừng lại, lục lọi trong đống quần áo lộn xộn của ta.

 

"Ngọc bội ta cho cô đâu?"

 

"Cái này… ta…"

 

Ta mơ hồ nhận ra điều gì đó, run rẩy không dám nói.

 

Cổ họng bị thắt chặt, ngón tay dài mảnh của hắn bóp lấy cổ ta.

 

"Nói, ném đi đâu rồi?"

 

Ta hoàn toàn sợ ngây người, đầu óc trống rỗng.

 

"Ta… ta bán cho tú bà ở đây rồi."

 

Lập tức, ánh mắt hắn tối lại, như có cơn sóng dữ tràn vào.

 

Ta có thể nhận ra, đó là sát ý nồng đậm.

 

Hắn đột nhiên bật cười.

 

Khóe miệng vẫn còn vương vết m.á.u từ khoé môi vừa bị hắn cắn rách của ta.

 

Cả người như một lệ quỷ diễm lệ thê lương, lạnh lẽo đáng sợ.

 

Những ngón tay trên cổ ta càng siết càng chặt, ta dần dần không thở được.

 

Chẳng lẽ ta sẽ ch ở đây sao?

 

Vẫn còn nhiều tài sản chưa tiêu hết mà.

 

Thật không cam lòng!

 

Ta không thể chịu đựng nổi nữa, bật khóc nức nở.

 

"Bùi Lăng, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-muon-ta-cung-muon/c9.html.]

"Ta vì cứu ngươi, đã trao cả ngọc bội duy nhất. Lại sợ ngươi xảy ra chuyện ở Uyển Thành, tiêu hết tiền để thuê người bảo vệ ngươi."

 

"Ngươi không cho ta đi, ta liền không đi, ngày nào cũng đợi ngươi đến khuya."

 

"Thẩm Nhược Tinh có ân cứu mạng với ngươi, nhưng ta cũng từng cứu ngươi mà. Tại sao trong mắt ngươi chỉ có nàng ta, mãi mãi không thấy được sự tốt đẹp của ta chứ?"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Ta nói liền một hơi, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc bị đứt, trào ra không ngừng.

 

Không biết từ lúc nào, bàn tay bóp cổ ta đã buông lỏng.

 

Bùi Lăng chống hai tay bên tai ta, ánh mắt như dây leo, quấn lấy ta.

 

"Ta không có."

 

"Không có gì?" ta chưa kịp hoàn hồn.

 

Khóe môi hắn khẽ động: "Thật sự không có."

 

Rồi ánh mắt hắn đột nhiên tối lại, cả người nặng nề ngã xuống người ta.

 

Trán hắn dựa vào hõm vai ta, nóng đến đáng sợ.

 

12.

 

Bùi Lăng lại bị khiêng về.

 

Từ Nhược Tinh nhìn thấy, nổi giận đùng đùng.

 

"Đã bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt, cứ phải ra ngoài, ta chẳng thèm quan tâm nữa."

 

Nói xong, nàng ta quay lại nhìn ta, mặt đầy khinh thường.

 

"Dính vào loại đàn bà ngu ngốc như ngươi, chắc chắn không có chuyện tốt!"

 

Từ Nhược Tinh giận dữ bỏ đi.

 

Nhưng Bùi Lăng vẫn còn bệnh, không thể mặc kệ, ta đành cắn răng ở lại chăm sóc.

 

Là một cô gái hiện đại thích ru rú trong nhà, hiểu biết duy nhất về việc hạ sốt thời xưa là liên tục đắp khăn lạnh lên trán.

 

Cả đêm không biết đã thay khăn bao nhiêu lần, đến tận hừng đông, cuối cùng hắn cũng hạ sốt.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi quá nên gục xuống giường ngủ thiếp đi.

 

Trong mơ màng, ta cảm thấy có ai đó đang sờ cổ mình.

 

Cảm giác bị bóp đến nghẹt thở đột nhiên dâng lên trong lòng.

 

Ta giật mình tỉnh giấc.

 

 

Loading...