Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÀNG MUỐN, TA CŨNG MUỐN - C11

Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:37:53
Lượt xem: 1,229

Bùi Khâm cười lớn, nắm tay nàng ta bước ra ngoài.

 

"Vừa làm xong vụ án mà Phụ hoàng quan tâm, lại còn gặp được nàng, xem ra chuyến đi này của cô thật không uổng phí."

 

Bùi Khâm là Thái tử, có thể đến nhà Thái phó để mở tiệc riêng, tiện thể quen biết nữ chính.

 

Còn Bùi Lăng thì không có cơ hội nào như vậy.

 

Ta nhìn bóng lưng gầy gò cô đơn của hắn, trong lòng trào dâng một cơn giận dữ.

 

Công lao điều tra vụ án bị cướp mất, cô gái mà hắn thích lại là thanh mai trúc mã của người khác.

 

Ta mà là Bùi Lăng, ta cũng sẽ hắc hóa, đánh nhau đến ngươi ch ta sống với Bùi Khâm.

 

Kìm nén cơn giận trong lòng, ta bước tới khoác tay Bùi Lăng, khẽ nói: "Đừng buồn, còn có ta mà, ta có thể..."

 

Ta định nói mình có rất nhiều tiền, có thể giúp hắn.

 

Nhưng nghĩ lại, quyền lực triều đình và sự yêu mến của Thẩm Nhược Tinh thực sự không thể mua được bằng tiền.

 

Lần đầu tiên ta cảm thấy, tiền bạc cũng không phải vạn năng.

 

Mà ngoài tiền ra, ta chẳng có gì cả.

 

Thật khiến người ta thất vọng.

 

Nhưng Bùi Lăng lại đáp: "Được, ta biết rồi."

 

Ta còn chưa nói xong, ngươi biết gì chứ?

 

Ta ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.

 

Hắn bỗng nhiên cười, như gió xuân phất qua, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

"Đi thôi, về phòng."

 

Ta lập tức cảnh giác: "Về phòng làm gì?"

 

Hắn liếc nhìn ta, ánh mắt hờ hững.

 

"Không được, đấy là làm chuyện bậy bạ giữa ban ngày ban mặt!"

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Nàng không muốn?"

 

"Ừm... thật ra... cũng muốn."

 

"Muốn còn nói lắm vậy làm gì."

 

......

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-muon-ta-cung-muon/c11.html.]

14

 

Thái tử Bùi Khâm mang theo rất nhiều thuộc hạ, tự nhiên không cần giống Bùi Lăng phải tự tay làm mọi việc.

 

Chỉ cần ngồi trong phòng uống trà, trò chuyện với Thẩm Nhược Tinh, mọi chuyện đã được người khác lo liệu xong.

 

Chớp mắt đã gần đến ngày trở về kinh thành, trong lòng ta có một việc mãi vẫn không thể buông xuống được.

 

Hôm ấy, suy đi nghĩ lại, ta gõ cửa phòng Bùi Khâm.

 

Hắn nhìn thấy ta, có chút ngạc nhiên: "Cô nương luôn theo bên cạnh tam đệ, hẳn là người mà thằng bé yêu mến, tìm cô có việc gì?"

 

Ta liền đi thẳng vào vấn đề: "Ta tên Thẩm Xuân Trù, tiệm tiền trang lớn nhất thiên hạ là do nhà ta mở."

 

Ánh mắt của hắn lập tức thay đổi: "Hóa ra là Thẩm cô nương, nghe danh đã lâu, xin hỏi có việc gì cô có thể giúp?"

 

"Ra ngoài đi lại, ta thiếu chút tiền, không biết có thể mượn điện hạ ít bạc? Sau này ta sẽ trả lại gấp đôi."

 

Hắn lập tức đồng ý: "Thẩm cô nương muốn bao nhiêu, cứ việc nói."

 

"Đa tạ điện hạ."

 

Ta nhận tiền, quay đầu rời đi, không ngờ Bùi Khâm lại đi theo.

 

"Thẩm cô nương muốn đi đâu?"

 

"Nam Phong Quán."

 

Hắn sững lại, sau đó dịu dàng nói: "Chỗ đó Thẩm cô nương đi một mình sợ là không tiện lắm, cô đi cùng ngươi."

 

Quả nhiên trên đời này có tiền vẫn là tốt nhất.

 

Vốn dĩ Bùi Khâm còn chẳng thèm để mắt đến ta, nhưng sau khi biết thân phận của ta thì cũng bắt đầu xum xoe.

 

Thật không hiểu sao lúc đầu Bùi Lăng lại cứ lạnh mặt, suốt ngày trói ta lại.

 

Đến Nam Phong Quán, ta tìm tú bà, dùng ngân phiếu chuộc lại ngọc bội của Bùi Lăng.

 

"Hóa ra Thẩm cô nương đến vì cái này."

 

Bùi Khâm ghé sát lại nhìn.

 

"Đúng vậy, ta vẫn luôn nhớ đến nó."

 

Hai chúng ta vừa trò chuyện vừa ra ngoài, vô tình nhìn thấy Bùi Lăng đứng ở ven đường.

 

Hắn đứng thẳng, lặng lẽ nhìn chúng ta, vẻ mặt thản nhiên.

 

Trong mắt dường như có chút buồn bã chảy qua.

 

Loading...