Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHÂN DUNG CÔ GÁI THẤT TÌNH - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-01 22:12:24
Lượt xem: 1,736

Để đảm bảo tôi viết đủ số lượng từ mỗi ngày, tôi livestream vào buổi tối, và fan luôn giám sát tôi để ngăn tôi lười biếng.

 

Cuộc sống trôi qua không vội vàng, tiền kiếm được cũng không quá nhiều, không quá ít.

 

Một ngày nọ, trong lúc livestream, tôi nói, “Nếu có một con mèo thì thật tuyệt. Tôi thấy người ta livestream đều có mèo.”

 

Fan của tôi phản đối kịch liệt, vì tôi nổi tiếng là người nuôi gì c.h.ế.t đó, ban công của tôi chỉ có vài chậu cây lưỡi hổ là còn sống tốt. 

 

Nhưng ngày hôm sau, anh Hiên đã mang mèo của anh ấy đến nhà tôi.

 

Buồn cười là con mèo đó tên là Dạ Tiêu. 

 

Tôi nhìn anh Hiên lái xe đến nhà tôi với một đống đồ và cảm thấy ngạc nhiên. 

 

Thời nay người giàu nuôi mèo mà chịu chi đến thế sao?

 

Nhớ lại hồi nhỏ, bà nội tôi nuôi một con mèo vừa béo vừa khỏe, còn biết bắt chuột. 

 

Ban ngày nó thích nằm phơi nắng trên chiếc ghế sô-pha cũ ở sân, ban đêm nó thích ngủ trên giường của bà.

 

Ba chúng tôi ngày xưa rất thích chơi với con mèo đó, lấy tiền tiêu vặt mua cá nhỏ nghiền nát cho nó ăn. 

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Con mèo đó thân thiết nhất với tôi. Vì vậy tôi đã có ảo tưởng rằng mình có thể nuôi tốt một con mèo.

 

Nhưng giờ đây, nhìn vào hướng dẫn chăm mèo của anh Hiên, đầu tôi như muốn nổ tung.

 

Dạ Tiêu thực sự không phải là một con mèo dễ chiều. Nó uống nước phải là nước đang chảy, ăn thức ăn mèo hảo hạng, và mỗi ngày còn phải có bữa phụ gồm thức ăn đóng hộp, pate và các món ăn vặt khác.

 

Cuộc sống của tôi trở nên thú vị hơn nhiều nhờ sự xuất hiện của Dạ Tiêu. 

 

Tôi tương tác với fan nhiều hơn, mọi người đều lo tôi sẽ làm c.h.ế.t con mèo. 

 

Dạ Tiêu là một con mèo ta thuần chủng, mặc dù bị anh Hiên nuôi thành một con mèo khó tính, nhưng nó vẫn rất khỏe mạnh.

 

Cảm ơn anh Hiên vì đã không tốn tiền mua một con mèo giống đắt tiền, nếu không tôi có lẽ đã nuôi nó đến mức phải cách biệt âm dương rồi.

 

Không con mèo nào như Dạ Tiêu, nó thích nằm giữa hai tay tôi, đội cái bông hoa nhựa mà tôi mua, và cùng tôi viết lách.

 

Nhờ có Dạ Tiêu, tôi và anh Hiên gặp nhau thường xuyên hơn.

 

15  

 

Anh Hiên thường mang đồ cho Dạ Tiêu và cũng mua cho tôi vài món.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chan-dung-co-gai-that-tinh/chuong-8.html.]

 

Có đồ ăn vặt cho Dạ Tiêu thì cũng có đồ ăn vặt cho tôi.

 

Mua quần áo cho Dạ Tiêu thì cũng mua cho tôi một bộ đồ đẹp. Mua đồ chơi cho Dạ Tiêu thì cũng tặng tôi một vài món trang sức nhỏ.

 

Tôi đùa rằng chi phí nuôi Dạ Tiêu thực sự rất cao, còn Cố Tiểu Bắc nhìn tôi và anh ấy như nhìn người ngốc, hoặc có lẽ là nhìn chúng tôi.

 

Cuối tuần, ban đầu là hẹn bốn người đi chơi phòng thoát hiểm, nhưng Cố Tiểu Bắc lại đưa vợ đi xem phim. 

 

Tôi và anh Hiên đành phải đổi sang một phòng thoát hiểm dành cho hai người.

 

Chủ đề là “Thiện Nữ U Hồn,” tôi mất rất nhiều sức để mở được cơ quan, phát hiện ra bên trong là một cầu trượt. 

 

Chúng tôi phải trượt xuống từ một chỗ rất hẹp. Tôi có chút sợ, nhưng cánh cửa phía sau đã đóng lại. 

 

Anh Hiên trượt xuống trước và nói: “An Nhiên, đừng sợ, xuống đây, anh đỡ em.”

 

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi dài, rồi trượt xuống. Giống như hồi nhỏ, tôi vẫn sợ chơi cầu trượt, đặc biệt là loại cầu trượt kín.

 

Anh Hiên ở dưới đỡ tôi, ôm tôi vào lòng, tôi nhìn anh ấy rồi rút ra khỏi vòng tay đó.

 

“An Nhiên, chúng ta hãy ở bên nhau đi.”

 

“Không được.”

 

Tôi đứng dậy tìm những cơ quan khác, nhưng trong lòng thì rối bời, không thể tìm thấy gì cả.

 

Nhìn thấy tôi, anh Hiên cũng tỏ ra căng thẳng, hai chúng tôi lúng túng tìm cách giải quyết. 

 

Cuối cùng, ông chủ phòng thoát hiểm không chịu nổi nữa, liên tục gợi ý cho chúng tôi để tránh chúng tôi biến căn phòng thoát hiểm thành một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách.

 

Cuối cùng, chúng tôi rời khỏi phòng thoát hiểm mà không hề hấn gì, nhưng “Thiện Nữ U Hồn” thực sự có chút đáng sợ.

 

Tôi nhìn anh ấy, định tìm cách từ chối để anh ấy đưa tôi về nhà, vì tôi cảm thấy bây giờ, nếu đi gần anh ấy quá, tôi sẽ cảm thấy hơi ngượng.

 

“Chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh để ăn tối và nói chuyện.”

 

Tôi nghĩ một lúc rồi đồng ý.

 

16  

 

Chúng tôi chọn một nhà hàng Âu yên tĩnh, tôi nhìn giá cả và suýt nữa thì lè lưỡi, chọn món mì Ý rẻ nhất.

 

“Đừng như vậy, cho dù em không làm bạn gái anh, em có thể ăn chực một bữa cũng không sao, rồi anh sẽ đòi lại từ Cố Tiểu Bắc.”

Loading...