Chạm để tắt
Chạm để tắt

CHÂN DUNG CÔ GÁI THẤT TÌNH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-01 22:06:47
Lượt xem: 1,933

Việc từ bỏ Chu Mặc thực sự xảy ra rất đột ngột. 

 

Buổi sáng chúng tôi còn đang thảo luận về việc chọn váy cưới là đuôi dài hay đuôi cá, buổi chiều Chu Mặc lại nói với tôi: "Chúng ta chia tay đi."

 

Tôi tưởng anh ấy đang đùa, chúng tôi đã đính hôn, đã mua nhà, khoản vay vẫn đang được anh ấy trả. 

 

Quan trọng nhất là tôi đã nghỉ việc, chuẩn bị chuyển sang công ty của anh ấy làm việc.

 

Cả hai đều không có mâu thuẫn gì, tại sao lại chia tay?

 

Chu Mặc bình tĩnh nói với tôi: "An Nhiên, bảy năm rồi, anh không còn yêu nữa."

 

1  

 

Tôi là Cố An Nhiên, mạnh mẽ và dứt khoát. 

 

Nếu anh nói không còn yêu nữa, tôi tuyệt đối không phải là người níu kéo.  

 

Cầm chiếc điện thoại Chu Mặc mua cho tôi, nhìn qua giờ—10 giờ 10 phút.  

 

Tôi mặc bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng anh ấy mua cho, tựa lưng vào chiếc gối ôm Đài Kiều mà anh ấy tặng khi tham gia sự kiện.  

 

Nhìn quanh một lượt, tôi cảm thấy Chu Mặc không thể nào rời bỏ tôi.  

 

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, từ tiếng thút thít nhỏ dần biến thành tiếng khóc nức nở.  

 

Bố mẹ tôi hốt hoảng gõ cửa hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.  

 

"Chu Mặc chia tay với con rồi."  

 

Bố tôi ngạc nhiên nghĩ rằng tôi đang đùa, trong nhà vẫn còn tám chai Ngũ Lương Dịch mà Chu Mặc tặng dịp Tết, ai cũng thấy rõ tình cảm anh ấy dành cho tôi.  

 

"Hừ! Bố không thích nó, con mèo nhà mình cũng không thích nó, bố đã nói rồi, nó không phải người tốt, giờ thì hay rồi, nó chủ động đòi chia tay. Con gái, mai đi chùa với mẹ, thắp hương cầu an."  

 

Tôi nhớ lại lần đó tôi và Chu Mặc đi du lịch ở Châu Trang, chúng tôi bị lạc nhau trong đám đông, một vị sư trên đảo kéo tôi lại và nhất quyết đòi xem quẻ cho tôi, ông nói rằng duyên hiện tại của tôi không phải duyên lành, khuyên tôi về nhà trước cửa lớn lạy ba cái.  

 

Rõ ràng là đã lạy rồi, tại sao vẫn không có kết quả.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chan-dung-co-gai-that-tinh/chuong-1.html.]

Cả đêm, tôi khóc không ngừng.  

 

Chu Mặc, tại sao anh đối xử với em tốt như vậy rồi lại bỏ em?

 

2  

 

Ngày hôm sau, tôi lại là Cố An Nhiên hoạt bát đáng yêu, nhiệt tình và rộng lượng. 

 

Tôi trở lại công ty, xử lý việc nghỉ việc, kết nối với bên Thẩm Thành để sắp xếp công việc, thu dọn hành lý và tìm chỗ thuê nhà một cách bình tĩnh.  

 

Con đường phát triển ở quê hương tôi đã không còn tiềm năng, còn ở Thẩm Thành thì là cơ hội tốt, tôi không thể không đi.  

 

Vé tàu đã mua rồi, chuyến sau ngày kia. Chỉ là, không ai đón tôi khi đến đó nữa.  

 

Đêm hôm đó tôi vẫn không ngủ được, bình thản đăng một bài viết nhỏ trên QQ, rằng chúng tôi đã kết thúc bảy năm như vậy.  

 

WeChat và QQ như bị nổ tung. Mọi người liên tục nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi gửi cho tất cả một tin nhắn chung: "Xin lỗi, tôi nghĩ rằng chúng tôi không còn tình cảm nữa, nên chúng tôi đã chọn cách chia tay hòa bình."  

 

Tôi giả vờ như mình bình tĩnh như anh ấy, nhưng tôi chưa bao giờ là người có cảm xúc ổn định.

 

3  

 

Nửa đêm, không ngủ được, tôi gọi điện cho Cẩu Ca, bạn cùng phòng đại học của Chu Mặc. 

 

Nhưng khi điện thoại kết nối, tôi lại không biết nói gì. 

 

Cẩu Ca trong im lặng của tôi không nhịn được nói: "An Nhiên, em là hoa khôi của khoa Văn năm đó, nếu không phải Chu Mặc nhanh tay, không biết bao nhiêu chàng trai âm thầm muốn theo đuổi em. Sao em lại để mất mặt đến mức này. Hay đừng đi Thẩm Thành nữa, đến Kim Lăng, anh sẽ chăm sóc em."  

 

"Anh, đừng đùa nữa, em sợ chị dâu đánh em."  

 

"Em không biết đâu, hôm qua anh và chị dâu đi mua sắm ở Thẩm Thành, và ăn cùng với anh ấy. Người ta vui vẻ hơn em nhiều, hãnh diện kể về việc độc thân của mình. Em mất ngủ rồi à? Chị dâu lúc đó muốn xông vào đánh anh ta, em vì anh ta mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài. Vậy mà anh ta lại chia tay em vào lúc này, đã 27 tuổi rồi mà còn nói không yêu nữa. Anh ta nghĩ mình kiếm được chút tiền bẩn, cho rằng em không xứng đáng với anh ta."  

 

Cảm ơn Cẩu Ca, anh đúng là thiên tài an ủi người khác.  

 

Ít nhất tôi biết tại sao anh ấy không còn yêu tôi, anh ấy là một trụ cột kỹ thuật của một công ty lớn, còn tôi chỉ là một biên tập viên vô danh.  

 

Cuối cùng thì tôi không xứng với anh ấy. 

Loading...