Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHẬM TRỄ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-22 09:06:37
Lượt xem: 3,301

5

 

Tế bào ung thư đã lan ra khắp cơ thể tôi, không biết đã đến giai đoạn nào rồi, tôi mỉm cười đối mặt, thậm chí có chút mong chờ cái chết.

 

Cuối cùng, vào ngày đó, tôi sẽ được gặp lại Tiểu Trì.

 

Đã nửa tháng không gặp con, tôi rất nhớ thằng bé, nhưng nhiều ngày không gặp Bùi Diên Lễ, tôi lại không nhớ đến anh ta một lần nào.

 

Trước đây tôi luôn quan tâm anh ta từng chút một, không để lỡ bất kỳ điều gì. 

 

Khi anh ta đi công tác, tôi thu xếp hành lý cho anh ta, lo liệu việc nhà, xử lý các mối quan hệ thân thích. 

 

Khi anh ta xã giao tiệc tùng, say khướt, tôi giúp anh ta thay đồ và pha trà giải rượu. 

 

Dù nằm chung giường, anh ta vẫn gọi điện cho Lương Bình Sương vào nửa đêm để báo bình an.

 

Tôi bận rộn lo toan, nhưng người phụ nữ anh ta đi cùng luôn là Lương Bình Sương, ngay cả khi đi công tác, anh ta cũng không thèm nhận cuộc gọi của tôi.

 

Những lần hiếm hoi anh ta nhận điện thoại, đều do Lương Bình Sương nghe máy.

 

Lương Bình Sương đương nhiên trở thành người bên cạnh Bùi Diên Lễ, cô ta cười nói với tôi: "Diên Lễ ngủ rồi, không ngạc nhiên khi anh ấy ghét cô, cô chỉ biết làm phiền anh ấy thôi sao?"

 

Tôi bảo cô ta: "Cô hãy chăm sóc anh ấy tốt."

 

"Cần cô nói sao? Cô không thực sự coi mình là vợ của anh ấy chứ? Nếu không phải cô sắp đặt, cô nghĩ mình có thể cưới được anh ấy sao?"

 

Lúc đó tôi không nói được lời nào.

 

Không còn những việc này, tôi sống thoải mái hơn nhiều.

 

Để duy trì chút hơi tàn, tôi vẫn đến bệnh viện, không phải để chữa bệnh, chỉ để lấy thuốc, cố sống đến Giáng sinh, Tiểu Trì thích Giáng sinh nhất.

 

Nếu ngày đó tôi gặp lại thằng bé, chắc chắn nó sẽ rất vui.

 

Đi trong đám đông, có lẽ vì trông tôi không giống một người khỏe mạnh, dù mặc áo dày và quàng khăn, nhưng tay áo trống rỗng lại lộ ra bộ xương gầy gò.

 

Lấy thuốc xong ra khỏi bệnh viện, bác sĩ Hạ mặc áo blouse trắng đuổi theo tôi, tôi quay lại nhìn anh ta, anh ta nhíu mày tiến lại gần, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt tôi, tôi dùng khăn che mặt, sợ bị nhận ra.

 

Dù sao, ngoài người bệnh nặng, không ai trong thời gian ngắn lại gầy rộc đi như vậy, gầy đến mức bệnh hoạn.

 

"... Đường Chi."

 

Hạ Nghị Quang như muốn nói điều gì, nhưng lời đến miệng lại hóa thành tiếng thở dài: "Bây giờ cô đi đâu?"

 

Tôi ậm ừ: "Nhà ga"

 

"Để tôi đưa cô đi."

 

Không biết vì sao, tôi đột nhiên rưng rưng, muốn từ chối, Hạ Nghị Quang đã bước đi trước.

 

Con đường trước cổng bệnh viện mỗi ngày đều đông người, không chỉ mình tôi mắc bệnh nan y, cô độc không nơi nương tựa.

 

Giọng nói của Hạ Nghị Quang vang lên bên tai: "Lần trước tôi đi rồi, Bùi Diên Lễ có hiểu lầm gì không? Trước đây anh ta luôn hiểu lầm chuyện giữa tôi và cô."

 

Tôi lắc đầu: "Không, chúng tôi đã ly hôn rồi."

 

"Khi đi du học, nghe tin hai người kết hôn tôi rất ngạc nhiên, lúc tôi xuất ngoại, anh ta đến tìm tôi, đe dọa không cho tôi đi, nói cô..." 

 

Hạ Nghị Quang cúi đầu, nhìn hai cái bóng dưới đất, cười khẽ: "Thôi, Bùi Diên Lễ đúng là người mâu thuẫn, anh ta bảo tôi đừng thích cô, lại chỉ nói coi cô như em gái."

 

Tôi dừng bước: "Anh ta... nói khi nào?"

 

"Sau khi Lương Bình Sương xuất hiện."

 

Tôi nhớ rồi, trước khi Lương Bình Sương xuất hiện, Bùi Diên Lễ vẫn thường bất ngờ chạy đến giành lấy lon nước ngọt của tôi, uống thứ tôi đã uống, rồi quay sang hôn nhẹ lên má tôi, còn cười nhắc nhở: "Uống ít đồ lạnh thôi, lon này là của anh rồi."

 

Nhưng đó là chuyện từ lâu lắm rồi, lâu đến mức tôi gần như quên mất chúng tôi đã từng có những ký ức đẹp như vậy.

 

Sự mập mờ giữa chúng tôi nhiều người đều nhìn thấy, ban đầu Bùi Diên Lễ không giải thích, tôi tìm anh ta, theo sau anh ta, hoàng hôn hôm đó kéo dài bóng dáng anh ta, dưới tán cây phượng ánh mắt anh ta tràn đầy tình cảm.

 

Tôi hỏi anh ta: "Tại sao anh không giải thích?"

 

Anh ta hỏi lại: "Giải thích gì?"

 

Trong không khí oi bức, Bùi Diên Lễ chớp mắt, định nói gì đó thì tài xế lái xe tới đón chúng tôi về nhà, về nhà rồi Bùi Diên Lễ vào phòng làm việc của bố Bùi, ở đó rất lâu.

 

Từ đó, Bùi Diên Lễ đột nhiên trở nên lạnh nhạt, không chủ động đưa tôi đi ăn nữa, cũng không đón tôi, tôi tìm anh ta vài lần, nhưng anh ta lạnh lùng nói: "Đừng làm phiền tôi."

 

Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cố gắng hết sức để lấy lòng, nhưng đều vô ích.

 

Ngay sau đó Lương Bình Sương xuất hiện, anh ta không còn uống nước ngọt của tôi, cũng không hôn tôi nữa, càng ngày càng xa lánh tôi.

 

Khi bạn bè hỏi anh ta: "Cậu không phải đang hẹn hò với Đường Chi sao? Sao lại mập mờ với Lương Bình Sương?"

 

Anh ta nhíu mày, không vui nói: "Tôi chỉ coi Đường Chi là em gái, nếu không phải vì cha cô ấy, cô ấy không xứng đáng làm em gái tôi."

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Chẳng trách lần sinh nhật đó tôi gọi điện cho anh ta, Bùi Diên Lễ lại đột nhiên trầm mặt, giọng lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Đường Chi, cô ở đây là vì cha cô, không có lý do nào khác, đừng nói lung tung về mối quan hệ của chúng ta, trước khi nói, hãy tự hỏi mình có xứng đáng không."

 

Những lời lạnh lùng đó làm trái tim tôi tan nát.

 

Vài ngày sau, mẹ tôi cũng nói với tôi, đừng mơ tưởng trèo cao, chúng tôi ở nhà họ Bùi, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, phải cẩn trọng từng chút một.

 

Từ đó về sau, tôi cất đi những tình cảm và mơ ước không nên có, cho đến khi những cảm xúc đó sắp biến mất, mẹ tôi lại đưa tôi lên giường của Bùi Diên Lễ.

 

Từ đó trở đi, cả cuộc đời còn lại của tôi đều chìm trong hối hận và ân hận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cham-tre/chuong-5.html.]

Trước mặt Hạ Nghị Quang, tôi buông lời: "Tôi và Bùi Diên Lễ, không có mối quan hệ gì cả."

 

Lời này chỉ mất vài giờ để truyền đến tai Bùi Diên Lễ.

 

Bầu trời đêm ảm đạm như nước bao trùm chiếc xe đen.

 

Bùi Diên Lễ đứng bên xe, cởi áo khoác, chỉ mặc vest, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay anh ta, bao quanh anh ta, làm cho người ta không cảm thấy thực tại: "Không có mối quan hệ gì? Đường Chi, em đã sinh con cho tôi."

 

Anh ta còn biết chúng tôi có con.

 

Câu này có lẽ là do Hạ Nghị Quang nói với anh ta.

 

Tôi không còn sức để tìm hiểu, chỉ cười nói: "Con mất rồi, chẳng phải là không còn quan hệ gì nữa sao?"

 

Bùi Diên Lễ nhất thời nghẹn lời.

 

Điếu thuốc sắp cháy đến ngón tay, khi ngón tay anh ta sắp bị bỏng, anh ta dịu dàng nói: "Đường Chi, chúng ta vẫn có thể có con."

 

Không còn nữa.

 

Tiểu Trì chỉ có một, sẽ không còn nữa.

 

Không phủ nhận, tôi thuận theo lời anh ta: "Đúng, anh và Lương Bình Sương sẽ có nhiều con."

 

Còn tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để trải qua những ngày cuối cùng của đời mình.

 

"Vậy còn em?"

 

Bùi Diên Lễ hỏi lại, đầy mỉa mai: "Em và Hạ Nghị Quang cũng sẽ có con?"

 

Đầu tôi nhức nhối, không để ý đến chữ "cũng", chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông làm tôi đau khổ này, tốt nhất là không gặp lại trước khi chết, mỗi lần gặp lại, tôi đều nhớ đến Tiểu Trì, thậm chí giọng nói cũng mang theo quyết tâm, "Anh cứ coi là vậy đi."

 

Tôi quay người định đi, Bùi Diên Lễ nổi giận, kéo mạnh cánh tay tôi, khuôn mặt vô tình hiện lên chút xúc động, "Em quên rồi sao, em vẫn là vợ tôi."

 

"Sắp không còn nữa."

 

Gió lùa vào cổ họng, kéo theo một vị ngọt ngọt.

 

Bùi Diên Lễ nhìn tôi dò xét, như muốn phân biệt lời tôi nói thật hay giả, một lúc sau anh ta có câu trả lời, "Đường Chi, thủ đoạn dọa người của em vẫn ngu ngốc như xưa, em nghĩ không có tôi, em có thể sống sao?"

 

Đây là dọa dẫm sao?

 

Không ai lấy mạng mình ra để dọa anh ta.

 

Hơn nữa có hay không có anh ta, tôi dường như đều không sống nổi.

 

Sau chuyện này, dường như để ép tôi trở về, Bùi Diên Lễ không chia tài sản ly hôn, anh ta dốc sức làm tôi bẽ mặt, thậm chí thu hồi ngôi nhà tôi đang ở.

 

Tôi không có nhà để về, còn anh ta lại tái hôn.

 

Không ai có thể tái hôn chỉ trong vòng một tháng sau khi con trai qua đời, nhưng Bùi Diên Lễ lại làm được.

 

Tin anh ta và Lương Bình Sương sắp kết hôn truyền đến tai tôi qua nhiều người, chuyện này vui vẻ đến mức nào, làm bố Bùi tức giận đến mức nào, người nhà họ Bùi vui mừng ra sao, bàn tán bao nhiêu, tôi đều biết.

 

Nhưng lúc này đối với tôi, chỉ như một trò cười.

 

Tôi không còn là người trong trò cười này, sao còn bận tâm.

 

Khi Lương Bình Sương gọi điện thoại, tôi đang uống thuốc với nước ấm, vị đắng từ trong gan ruột chảy ra, không nuốt nổi thì muốn nôn.

 

"Đường Chi, tôi sắp kết hôn với Diên Lễ rồi, đám cưới vào cuối tháng tới."

 

Chuyện này liên quan gì đến tôi?

 

Thôi đi.

 

Không nói thêm lời nào, tôi thẳng thắn, "Chúc mừng."

 

Rồi cúp máy, tiếp tục uống thuốc, nhưng tôi không biết rằng, khi Lương Bình Sương gọi cuộc điện thoại này, Bùi Diên Lễ đang ở bên cạnh, vẻ mặt chán chường, không có chút nào giống chú rể.

 

Có lẽ lúc này anh ta mới hiểu, tôi thực sự muốn ly hôn, thực sự không còn tình cảm với anh ta.

 

Không còn chỗ ở, như con ch.ó mất nhà.

 

Khi Bùi Diên Lễ gọi điện, chắc là để chế giễu tôi, tôi xách hành lý, đứng ở cửa nhà ga, nhìn dòng người đông đúc qua lại, bên tai là giọng nói mơ hồ của Bùi Diên Lễ, "Đường Chi, tôi cho em một cơ hội nữa, có muốn quay lại không?"

 

Tại sao khi Tiểu Trì còn sống, Bùi Diên Lễ không tỏ lòng từ bi ở bên thằng bé một lần?

 

Quá muộn rồi.

 

Không ai cần sự níu kéo này nữa.

 

Tôi nắm chặt con gấu bông của Tiểu Trì, trên đó còn vương mùi sữa của trẻ con, còn lưu lại hơi ấm của thằng bé, ngón tay chạm vào, như chạm vào linh hồn Tiểu Trì.

 

"… Bùi Diên Lễ, tôi sẽ không quay lại nữa, mãi mãi không."

 

Tôi cúi đầu nhìn vào mắt con gấu bông, như đối diện với linh hồn Tiểu Trì, giọng nói run rẩy không ngừng, "Trước đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, thay mẹ tôi xin lỗi anh. Thực ra hai năm trước tôi đã định ly hôn với anh, nhưng bố Bùi hứa với mẹ tôi sẽ chăm sóc tôi, ông ấy không đồng ý…"

 

"…"

 

"Điều này đã làm lỡ dở anh và Lương Bình Sương, thực sự xin lỗi."

 

Nói xong, tôi cúp máy.

 

Trước khi lên xe, tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Nghị Quang: "Đường Chi, cô bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sao không đến chữa bệnh?"

 

Loading...