Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHẬM TRỄ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-22 09:03:06
Lượt xem: 3,236

1

 

Người trong nhà tang lễ đến một lượt rồi lại đi một lượt, ai nấy đều tỏ vẻ đau buồn tiếc nuối.

 

Chỉ có tôi biết rằng, tất cả đều là giả dối.

 

Đứng trong bếp, tôi rót một ly nước, đang định uống thì phía sau vang lên tiếng phụ nữ cười đùa bàn tán: "Đứa trẻ đã c.h.ế.t mấy ngày rồi mà vẫn không thấy bố nó trở về?"

 

"Cô không biết à?"

 

"Biết cái gì..."

 

Giọng nói hạ thấp hơn nữa, trở thành tiếng thì thầm, "Con cả của nhà họ Bùi đã đến núi tuyết ở Tây Lợi cùng với Bình Sương, nơi đó vào rồi thì không có tín hiệu, nhà họ Bùi gọi điện thoại cho anh ta đến phát điên mà chẳng có cuộc gọi nào được kết nối."

 

"Có lẽ anh ta cố tình không nghe." 

 

Người phụ nữ nói cười mỉa mai, "Ai mà không biết cô ta nhờ mang thai trước khi cưới mà vào được cửa, nếu không có cô ta, Con cả nhà họ Bùi đã sớm ở cùng Bình Sương rồi."

 

Trong tiếng ồn ào đó, cuối cùng vì quá đau buồn mà tôi ngất xỉu ngay tại nhà tang lễ.

 

Sau khi được cho uống thuốc và tỉnh lại, bên tai vẫn còn nhiều tiếng ồn, đầu tôi đau như búa bổ, lật người vùi mặt vào gối, cố gắng trốn tránh thực tại, mùi mặn chát xộc lên mũi, thì ra là những giọt nước mắt tôi đã rơi mấy ngày qua.

 

Nước mắt đã thấm ướt gối, nhưng Bùi Diên Lễ vẫn chưa trở về.

 

Tiếng ồn tan biến theo tiếng bước chân nặng nề, trong đám đông có người nói: "Diên Lễ, cuối cùng anh cũng trở về rồi."

 

Diên Lễ... Bùi Diên Lễ?

 

Không thể nào.

 

Anh ta đang ở Tây Lợi, cùng với Lương Bình Sương, làm sao mà trở về được?

 

Dù anh ta có muốn về, liệu Lương Bình Sương có đồng ý không?

 

Cô ta cố tình chọn ngày sinh nhật của Tiểu Trì, đưa Bùi Diên Lễ lên chuyến bay ra nước ngoài, tối hôm đó Tiểu Trì cúi đầu, nến trên bánh sinh nhật sắp tàn, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tròn trĩnh của đứa bé, lộ ra vẻ buồn bã.

 

Thằng bé thích ăn đồ ngọt như vậy, nhưng không ăn một miếng nào, giọng non nớt từng câu từng chữ hỏi: "Mẹ ơi, bố khi nào mới về?"

 

Cậu không khóc không làm ầm, từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết rằng bố không yêu cậu, càng không yêu mẹ của cậu.

 

Năm năm qua, điều ước duy nhất của Tiểu Trì là bố có thể cùng cậu đón một sinh nhật, nhưng đến khi qua đời, điều ước này cũng chưa thành hiện thực.

 

Ghế bên cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống.

 

Mùi hương đó, là của người đã cùng tôi nằm chung giường suốt năm năm, chỉ cần anh ta đến gần, dựa vào hơi thở, cử động, thậm chí là ánh mắt, tôi đều cảm nhận được.

 

Trước đây tôi từng mong mỏi sự gần gũi của anh ta, nhưng sau khi trái tim tan nát, tôi không muốn nhìn anh ta lấy một lần.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bùi Diên Lễ ngồi xuống, hai chữ rất nhạt: "Xin lỗi."

 

Lại là xin lỗi.

 

Khi anh ta cùng Lương Bình Sương đi Tây Lợi, tôi chặn đường anh ta, kéo tay áo anh ta cầu xin: "Ngày mai đi có được không? Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Tiểu Trì, nó muốn bố ở bên cạnh."

 

Kết hôn nhiều năm như vậy, tôi tự biết mình không có tư cách yêu cầu anh ta điều gì, dù sao cuộc hôn nhân này không phải là điều anh ta mong muốn.

 

Nhưng về vấn đề của Tiểu Trì, tôi luôn muốn yêu cầu.

 

Nhưng không có gì ngạc nhiên, Bùi Diên Lễ gạt tay tôi ra, mặt không biểu cảm: "Xin lỗi, Bình Sương đang đợi tôi."

 

Nhưng con của anh cũng đang đợi anh.

 

Tuy nhiên, lần này, Tiểu Trì thực sự tức giận, sẽ không đợi anh ta nữa.

 

Xung quanh rất lạnh, tôi co người lại, đầu vùi sâu vào gối, Bùi Diên Lễ ngồi bên cạnh, anh ta biết tôi đang tỉnh, anh ta là người nhạy cảm và đa nghi, những năm qua hiểu rõ từng hành động của tôi.

 

Một là ta sợ tôi sẽ lại bày mưu tính kế với anh ta, hai là anh ta sợ tôi sẽ làm tổn thương người phụ nữ trong lòng.

 

"Em tỉnh rồi?" 

 

Giọng điệu của Bùi Diên Lễ không có chút buồn bã, nhiều hơn là sự gấp gáp, "Người dưới lầu đã tản đi rồi, dậy ăn chút gì đi."

 

Sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy, giống như người c.h.ế.t không phải là con của anh ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cham-tre/chuong-1.html.]

Đúng vậy.

 

Nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ coi Tiểu Trì là con của mình, càng không coi tôi là vợ, dù sao nếu không phải vì kế hoạch của mẹ, tôi không thể lên giường của Bùi Diên Lễ, không thể trở thành bà Bùi.

 

Bùi Diên Lễ hận tôi, hận mẹ tôi.

 

Anh ta từng gọi chúng tôi là - Nông dân và con rắn.

 

Nghĩ đến Tiểu Trì, tôi lại thấy mũi cay cay, vùi mặt vào chiếc gối ẩm mềm, giọng khàn khàn, lẫn lộn trong tiếng nức nở không ngừng: "... Anh đã đi thăm Tiểu Trì chưa?"

 

"Ừ."

 

"Đi thăm rồi thì tốt." 

 

Tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc, "Anh ra ngoài đi."

 

Giọng của Bùi Diên Lễ như gió thoảng, vẫn là sự nhẹ nhàng như thường lệ: "Tôi không nhận được điện thoại, sau khi vào núi thiết bị liên lạc bị hỏng... thật đấy."

 

Thật sao?

 

Đây coi như là nhấn mạnh, hoặc là để tự bào chữa.

 

Dù là gì, tôi cũng không quan tâm nữa.

 

"Ừ, ra ngoài đi."

 

Bùi Diên Lễ không đi, thái độ rất không hài lòng: "... Đường Chi, đứa trẻ mới từng đó tuổi, sao em có thể để nó tự ra ngoài, tôi là bố của nó, tôi nghĩ em nên cho tôi một lời giải thích?"

 

Giải thích?

 

"Hừ" 

 

Tôi khẽ cười một tiếng, rồi cử động tay chân, ngồi dậy.

 

Trông tôi nhất định rất xấu xí, trên mặt là vết nước mắt, da có những vết hằn, hốc mắt sâu hoắm, mắt vô hồn, mặt mày nhợt nhạt, từ xa nhìn như một bộ xương khô.

 

Ngược lại Bùi Diên Lễ.

 

Ngồi thẳng tắp, mặc đồ chỉnh tề, không chút cẩu thả, khuôn mặt lạnh lùng như băng, không có chút buồn bã, không có nước mắt.

 

Anh ta là cảnh sát thẩm vấn tội phạm, còn tôi, người mẹ này, lại trở thành tội phạm.

 

"Em cười cái gì?" Bùi Diên Lễ nhíu mày hỏi.

 

"Tôi cười anh."

 

Tôi tựa vào đầu giường, mỏng manh như tờ giấy, dễ dàng rách nhưng góc cạnh vẫn sắc bén.

 

“Anh có biết Tiểu Trì ra ngoài muốn đi đâu không?'"

 

Bùi Diên Lễ nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi nói tiếp.

 

"Nó muốn đi tìm anh."

 

"Nó đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh, nhưng không cuộc nào kết nối được."

 

"Nó nói, có thể bố bị lạc đường, không tìm thấy nhà, nên muốn ra ngoài tìm anh."

 

Bùi Diên Lễ do dự một chút: "Em không ngăn cản nó sao?"

 

"Tôi có thể lừa dối nó một lần hai lần, nhưng nó lo lắng cho bố, nhân lúc tôi..."

 

Đột nhiên, tôi cảm thấy mình thật đáng thương và buồn cười, tại sao phải giải thích với anh ta?

 

Tôi dừng lại, hít sâu một hơi: "Là lỗi của tôi."

 

Chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng trong không gian lạnh lẽo, lại như một cơn bão, ánh mắt của Bùi Diên Lễ thêm một tầng dò xét.

 

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ một: "Tôi sai vì không biết trời cao đất dày thích anh, lại vô tình cưới anh, có Tiểu Trì. Sai vì sinh ra nó, để nó chịu đủ ấm ức, mà còn không bảo vệ được nó."

 

Dưới ánh mắt uy h.i.ế.p của Bùi Diên Lễ, tôi nở một nụ cười: “Sai lầm lớn nhất là em đã ảo tưởng về anh, mơ tưởng rằng chúng ta có thể quay lại như xưa."

 

Bùi Diên Lễ mặt không biểu cảm.

 

Loading...