Cha tôi - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 02:58:09
Lượt xem: 1,102

7

 

Trình Dục Bạch đã ba ngày không nói chuyện với tôi.

 

Tuy rằng anh vốn ít nói, nhưng anh chưa từng giống như bây giờ, mặc cho tôi nói như thế nào cũng không chịu để ý tới tôi, xem tôi như không khí.

 

“Đồ keo kiệt, uống nước lạnh đi.” Tôi hướng về phía bóng lưng của anh, nhỏ giọng lầm bầm.

 

Không phải chỉ đơn giản là giúp anh nhận bức thư tình sao, có cần phải tức giận như vậy không? Chị gái kia xinh đẹp như vậy, anh đâu có chịu thiệt.

 

Chịu không nổi mặt anh đêm đó, tôi giậm chân một cái, cũng không để ý tới anh.

 

Chiến tranh lạnh bắt đầu từ đó.

 

Mấy ngày nay anh lạnh lùng nấu cơm, tôi lạnh lùng ăn.

 

Cha không ở nhà, cũng không ai làm người hòa giải, hai chúng tôi cứ như vậy cứng rắn với nhau, một câu cũng không nói.

 

Nhưng mà thứ bảy dần đến, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại...

 

Tuần trước khi còn chưa xảy ra chiến tranh lạnh, ở phía đông thành phố có một cửa hàng kem mới mở.

 

Vì trước đây tôi từng có “tiền án” tiêu tiền bậy bạ, ăn vào phải đi bệnh viện nên hiện giờ cha toi phát tiền tiêu vặt cho tôi cũng không qua tay tôi, mà giao cho Trình Dục Bạch quản.

 

Anh là người nhỏ mọn nhất.

 

Bình thường không chịu mua đồ ăn vặt cho tôi ăn, đối với những đồ ăn vặt bên đường lại khịt mũi coi thường, tôi cầu xin thật lâu, anh mới đồng ý thứ bảy tuần này dẫn tôi đi ăn một cái kem.

 

Nhưng với tình huống trước mắt, phỏng chừng là hơi khó.

 

Tôi ở trong phòng giả vờ làm bài tập, chờ tới trưa, anh vẫn không có ý định đi ra ngoài.

 

Nhìn thấy anh lấy ra băng ghế nhỏ, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh máy giặt, tôi rốt cuộc cũng nổi nóng.

 

“Trình Dục Bạch!”

 

Tôi như con trâu vọt tới trước mặt anh, phẫn nộ lên án nói: “Anh lừa người ta!”

 

Trình Dục Bạch nhàn rỗi nhìn tôi một cái: “... Anh lừa cái gì?”

 

Tôi bĩu môi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh đã nói thứ bảy này sẽ dẫn em đi ăn kem mà!”

 

“Anh nói là thứ bảy.” Trình Dục Bạch chậm rãi xắn ống tay áo lên, vẻ mặt bình tĩnh: “Nhưng anh không nói thứ bảy nào, buổi sáng, buổi trưa hay buổi tối? Cả đống việc trong nhà, bao giờ mới làm xong, ai nói chính xác được.”

 

“Trình Dục Bạch, anh cố ý!”

 

Tôi thiếu chút nữa bị tức khóc, tủi thân mà la lên: “Anh còn đang vì chuyện trước đó tức giận!”

 

“Không phải chỉ là giúp anh nhận một bức thư tình sao?” Trình Dục Bạch lặp lại lời tôi nói một lần, cười khẩy, lành lạnh nói: “Có cần anh nhắc nhở em không? Anh là ai?”

 

Tôi hừ hừ nhìn anh: “Anh đương nhiên là anh! Chẳng lẽ anh là em...”

 

Nói được một nửa, tôi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

 

Nghĩ đến thân phận khác của Trình Dục Bạch, tôi sờ sờ cằm, tức giận liền tiêu tan: “Ý anh là hôn sự của chúng ta à?... Này, Trình Dục Bạch, anh...”

 

Tôi ra vẻ thành thục thở dài, kéo băng ghế nhỏ qua một bên, ngồi xuống bên cạnh anh.

 

Trình Dục Bạch đang rắc bột giặt vào chậu nhôm, tôi vỗ vỗ vai anh, ra vẻ người lớn: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi, đã không còn làm chuyện hôn nhân cổ lỗ sỉ như thời phong kiến nữa. Trên ti vi mỗi ngày đều nói yêu đương hôn nhân tự do, hôn ước của chúng ta hoàn toàn có thể không tính, yêu đương với người khác, anh thật sự không cần phải có gánh nặng tâm lý.”

 

Tôi nói xong, sắc mặt Trình Dục Bạch cũng trở nên khó coi.

 

Anh lạnh lùng vò quần áo trong chậu, sau đó lấy bàn chải, dùng sức chà một khối bùn nhỏ trên váy.

 

Chiếc váy này là của tôi.

 

Chải xong cái này, anh ném vào trong chậu bên cạnh, lại bắt đầu chải cái tiếp theo.

 

Ừm... cũng là của tôi.

 

Tất cả đồ trong chậu không có một bộ nào là của anh và cha.

 

Thật ra thì không cần phiền toái như vậy.

 

Khoảng thời gian trước trong nhà vừa mua máy giặt, tuy rằng vẫn phải thao tác thủ công, nhưng quả thật có thể tiết kiệm không ít sức lực.

 

Nhưng Trình Dục Bạch lại chê máy giặt giặt không sạch sẽ, chê nó giặt xong quần áo phơi khô mặc vào không mềm, ngoại trừ quần áo dày và ga giường mùa đông, quần áo tôi thay ra, trên cơ bản anh đều giặt tay.

 

Nghĩ tới đây, tôi mím môi, một chút tức giận cuối cùng trong lòng cũng tan.

 

Quên đi, coi như dỗ dành anh là được.

 

“Em xin lỗi...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cha-toi/phan-4.html.]

 

Tôi nhăn nhó nhó xin lỗi, sắc mặt Trình Dục Bạch cuối cùng cũng dịu đi một chút.

 

Anh đổ nước bẩn trong chậu, sau khi rửa sạch bọt bên trong, lại đem quần áo đã chà sạch đổ vào xả. Nước trong chậu thay đổi lại thay đổi, đợi đến khi quần áo vắt không còn ra bọt, ngón tay thon dài đẹp mắt cũng trở nên đỏ bừng, anh mới dừng tay, bắt đầu dùng máy giặt để vắt.

 

Làm xong những thứ này, sự lạnh lùng giữa hai đầu lông mày của anh cuối cùng cũng tan hết.

 

Thấy trên đầu tôi chải tóc đuôi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo, Trình Dục Bạch xoay người, sau khi cầm lược ngồi xuống băng ghế nhỏ, anh vỗ vỗ chân, ý bảo tôi ngồi xuống trước người anh.

 

Thấy anh không tức giận, tôi vội vàng mang ghế đẩu nhỏ lên, hấp tấp ngồi xuống.

 

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu xuống.

 

Răng lược nhẹ nhàng cào qua da đầu, tôi nằm nghiêng trên đùi Trình Dục Bạch, hơi nhắm mắt lại, thoải mái đến buồn ngủ.

 

Trong yên tĩnh kéo dài, Trình Dục Bạch bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi tên tôi: “Mạn Mạn...”

 

“Hả?” Tôi ngáp một cái, lười biếng đáp một tiếng.

 

Trình Dục không chút hoang mang chải đầu, thần sắc bình thản hỏi tôi một câu: “Em thật sự có thể chấp nhận anh yêu đương, thậm chí kết hôn với người khác sao?”

 

“Điều này có gì không thể chấp nhận?”

 

Tôi vẫn không mở mắt, lạng quạng đứng thẳng dậy, đổi thế nằm úp sấp lên chân trái của anh: “Vốn chính là tự do của anh mà...”

 

Trình Dục Bạch dừng một chút.

 

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi nói: “Nhưng em có nghĩ tới không, nếu như anh cùng người khác nói chuyện yêu đương, sẽ không thể đối tốt với em, nếu như vậy... bạn gái của anh sẽ không vui.”

 

Tôi “mở mắt ra.

 

Cái này sao...

 

Tôi thật đúng là chưa từng nghĩ tới.

 

Tôi cắn môi, quay đầu nhìn anh một cái, Trình Dục Bạch rất bình tĩnh, giống như suy nghĩ nhiều cho tôi, tiếp tục nói: “Yêu đương còn như thế, nếu kết hôn, thì càng hỏng bét.”

 

“Anh không thể giặt quần áo cho em, nấu cơm cho em, cũng không thể tiếp tục chơi đùa với em. Lúc em trưởng thành, tuổi của cha cũng đã lớn, lúc đó anh chắc chắn không chăm sóc được cho em, việc lớn việc nhỏ trong nhà, chỉ có một mình em làm...”

 

Lần đầu tiên Trình Dục Bạch nói nhiều như vậy, tất cả đều là chuyện tôi không thích nghe.

 

Bấu vào ống quần anh, hô hấp của tôi dần dần dồn dập lên, nhịn không được hỏi: “Vậy anh thì sao, anh đến nơi nào?”

 

“Anh? Đương nhiên là dọn ra ngoài rồi.”

 

Vẻ mặt Trình Dục Bạch rất tiếc nuối, anh cười khổ, lắc đầu: “Anh kết hôn với người khác, không còn là người của em nữa, sao có thể tiếp tục ở nhà?”

 

Tôi ngây dại.

 

Đúng, tôi có nghĩ đến chuyện Dục Bạch có thể ở cùng một chỗ với người khác, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ rời khỏi cái nhà này!

 

Trong tưởng tượng của tôi, cho dù anh cùng người khác yêu đương kết hôn, cũng vẫn sẽ cùng chúng tôi ở trong căn phòng này, nấu cơm cho tôi, mỗi ngày cùng tôi chơi đùa.

 

Nhưng bây giờ, anh lại nói cho tôi biết, anh đã kết hôn sẽ rời đi.

 

... Điều này sao có thể?

 

“Không được!” Tôi hét to một tiếng, vùng đứng lên, ôm lấy cánh tay anh vừa gấp vừa tức giận: “Em không cho phép anh đi!”

 

Trình Dục Bạch dịu dàng cười, kiên định rút tay ra: “Nhưng Mạn Mạn, anh phải đi.”

 

Dứt lời, anh tựa như vô tình thở dài: “Haizz, thật đáng tiếc, đồ ăn ngon, quần áo sạch sẽ có sẵn, phòng ấm áp sạch sẽ... Những thứ vốn thuộc về em, đều bị người ta cướp mất.”

 

Lúc này tôi mới biết mình còn có nhiều thứ có thể bị cướp như vậy.

 

Trình Dục Bạch vẫn không chịu buông tha cho tôi, anh giống như ma quỷ kề sát vào tôi, ánh mắt sâu xa: “Mạn Mạn, nếu anh kết hôn với người khác, sau này em phải tự dỗ mình ngủ.”

 

Tôi hoàn toàn cứng đờ.

 

Ngay giây sau khi anh nói xong câu đó, một cô bé yếu ớt, nhẹ nhàng vỡ vụn.

 

Mũi cay cay, tôi hơi muốn khóc.

 

Nhưng nghĩ đến mình là học sinh tiểu học thời đại mới, người phụ nữ tiến bộ trong tương lai, tôi quật cường nhịn nước mắt sắp tràn mi lại.

 

Nhưng mà ngay khi tôi cật lực ngăn nước mắt lại, Trình Dục Bạch lại nhẹ nhàng ném tới một câu...

 

“Xem ra, kem đã đồng ý với em cũng chỉ có thể cho người khác ăn.”

 

Cọng rơm cuối cùng cũng đè bẹp con voi, lời này vừa nói ra, tôi tan rã, tủi thân khóc lên: “Đừng!”

 

Trình Dục Bạch hướng dẫn từng bước: “Đừng cái gì?”

 

Tôi ôm đầu khóc rống lên: “Đừng cho người khác ăn kem của em!”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...