Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÂY HÒE GIÀ KỲ QUÁI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:21:14
Lượt xem: 177

Sắc mặt mẹ tôi vẫn tái nhợt nhưng hai mắt mở rất to.

Tôi lại nhìn thấy rõ ràng bóng dáng cái cây to trong mắt mẹ tôi, giống hệt như khi ông nội qua đời.

Tôi vội vàng cụp mắt xuống, lấy canh ra đút cho bà ấy như không có chuyện gì xảy ra nhưng đôi tay run rẩy đã bán đứng nỗi sợ hãi trong lòng tôi.

13

Không có bà nội, tôi ngủ một mình rất sợ.

Tôi nhớ trước đây ông tôi đã nói rằng gương có thể chiếu ra những thứ không sạch sẽ nên chúng đều sợ gương.

Tôi chưa bao giờ thích soi gương vì luôn cảm thấy đáng sợ nhưng bây giờ để có thể ngủ yên, tôi tìm một chiếc gương nhỏ nhét dưới gối rồi bật đèn cho đến sáng.

Sau vài ngày như vậy, không có chuyện gì xảy ra, tôi mới cảm thấy yên tâm hơn chút.

Tối nay, trời mưa to, trong nhà đột nhiên bị mất điện.

Căn phòng chìm vào bóng tối vô tận, đột nhiên một tia sét đánh xuống, tiếp theo là tia sáng lóe lên, tôi nhìn thấy trong phòng có một bóng đen.

Không quan tâm đến điều gì khác, tôi nhanh chóng xuống giường mò mẫm thắp đèn dầu lên.

Cuối cùng cũng có chút ánh sáng, tôi nhìn thật kỹ mọi ngóc ngách trong phòng để chắc chắn rằng không có thứ gì đó khiến kinh sợ mới dám thả lỏng thở mạnh.

Tôi mò tìm chiếc gương, chiếu một vòng phía sau mình.

Khi chiếu đến một góc, đột nhiên trong gương không có hình ảnh tôi mà xuất hiện một cái cây khiến tim tôi lạnh toát.

Tôi vội quay lại thì thấy em gái tôi đang ngồi xổm ở đó, nhìn tôi chằm chằm.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Tôi sợ đến hồn bay phách lạc nhào lên giường mình chui vào trong chăn, thậm chí không dám thở mạnh, mở mắt suốt đêm cho đến tận trời sáng.

Đến khi gà gáy, tôi vén một khe hở nhìn ra ngoài, không thấy em gái tôi ở trong phòng nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm, tôi cẩn thận dè dặt nhìn em gái nhưng nó lại bình thường giống như tối qua không hề có chuyện gì xảy ra vậy.

14

Bố tôi bắt đầu phàn nàn rằng chân bị đau, trong lòng tôi sợ hãi liếc nhìn ông ta.

Trước đây em gái tôi cũng kêu đau chân, sau đó thì trở nên kỳ lạ.

Tôi tự nhiên thấy hoảng sợ. Nếu bố tôi cũng biến thành như thế, vậy tôi biết phải làm sao, trong nhà sẽ chỉ còn lại người bình thường duy nhất là tôi.

Nhưng những chuyện này tôi không biết phải nói với ai.

Tôi tìm đến nhà ông Hai nhưng tôi chưa kịp nói gì thì ông Hai đã nói: “Cái gì phải đến sớm muộn cũng sẽ đến, không có cách nào tránh khỏi đâu.”

Tôi hiểu ý của ông Hai, không nói gì rồi đi về nhà.

Điều tôi lo lắng vẫn xảy ra.

Sáng nay, tôi cho em trai uống sữa rồi nấu cơm cho tôi và em gái thì bỗng có tiếng gõ cửa rất lớn.

Người tới là chú Chu ở trong thôn, sắc mặt khó coi, nhìn thấy tôi thì bảo: “Mau chuẩn bị mấy bộ quần áo cho bố cháu thay rồi nhanh theo chú đến bệnh viện.”

Tôi run run hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

Trên mặt chú Chu vẫn còn vẻ sợ hãi, như thể nhớ lại điều gì đó khủng khiếp, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng: “Bố cháu bị tai nạn trên đường cao tốc, va chạm trực diện với một chiếc xe tải lớn, bị gãy chân. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cay-hoe-gia-ky-quai/chuong-5.html.]

Hai ngày trước ông ta mới kêu đau chân, hôm nay lại xảy ra chuyện này.

Hàng xóm đi ngang qua thì thầm, tôi nghe họ nói rằng bố tôi bị quả báo vì đã chặt cây, bố tôi chặt gãy cây thì người ta sẽ làm gãy chân bố tôi.

Trong cơn hoảng loạn, tôi liếc nhìn em gái tôi, nó vẫn thờ ơ như vậy, như thể người gặp tai nạn không phải là bố chúng tôi, cũng không liên quan đến nó.

Thu hồi ánh mắt lại, tôi loạng choạng chạy vào phòng, nhét vài bộ quần áo rồi theo chú Chu đến bệnh viện lớn trong thành phố.

Y tá nhìn thấy thì đến bảo ký giấy đồng ý phẫu thuật nhưng khi thấy là một cô bé lại sửng sốt nói rằng việc này không hợp quy định.

Chú Chu nhanh chóng giúp tôi giải thích là trong nhà chỉ còn lại mấy đứa trẻ chúng tôi, trên mặt cô y tá thoáng hiện lên vẻ thông cảm, miễn cưỡng gật đầu nhìn tôi viết nguệch ngoạc tên mình.

Bố tôi bị thương rất nặng. Từ đầu gối trở xuống dưới bị gãy hết, mặc dù nửa chân còn lại vẫn còn đó nhưng nó đã bị nghiền nát bầm dập.

Phải làm phẫu thuật cắt bỏ từ đùi trở xuống.

Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi luống cuống chạy đến, nắm lấy tay bố tôi, môi run run gọi ông ta: “Bố ơi.”

Ông ta từ từ mở mắt, vừa nhìn thấy tôi, hai mắt đột nhiên mở to với vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.

Ông ta hất tôi văng ra đất, hét lên: "Quái vật, quái vật."

15

Đợi khi bố tôi bị đưa vào phòng hồi sức tích cực, chú Chu đi đến đỡ tôi đứng dậy, vuốt nhẹ đầu tôi an ủi: "Đừng buồn, ông ấy vừa trải qua tai nạn giao thông, tinh thần có chút không rõ ràng."

Tôi gật đầu, cụp mắt xuống che giấu cảm xúc phức tạp trong ánh mắt.

Mới nãy trong ánh mắt của bố, tôi lại thấy cái cây lớn đó, đây đã là lần thứ tư rồi.

Mặc dù không dám tin nhưng giờ đây tôi có thể chắc chắn, hình bóng đó chính là tôi.

Thứ quái dị không phải là em gái và em trai tôi mà chính là tôi.

Vì bản thể bị hủy hoại, ký ức bị hỗn loạn, không nhớ được gì nên tôi mới quên hết.

Ba cây hòe già ở cửa, cùng nguồn gốc, từ lâu đã là một thể.

Hàng trăm năm nay, tổ tiên nhà họ Lưu đã thờ phụng tôi, cầu xin sự bảo vệ.

Nhưng đạo hạnh của tôi vẫn còn yếu, không thể ban cho họ sự giàu có và may mắn, vì vậy khi mẹ tôi mang thai, tôi đã đầu thai vào nhà họ Lưu, để báo ơn.

Bố tôi lại mơ ước có một đứa con trai vì vậy từ bé ông ít quan tâm đến tôi, thậm chí thường xuyên đánh đập tôi, mẹ và em gái.

Khoảng thời gian trước, ông ta đột nhiên muốn chặt cây, tôi rất hoảng sợ, nếu cái cây đó chết, tôi cũng sẽ không thể sống lâu.

Ông tôi đi theo ông Hai nghe nhiều quen tai, nhìn nhiều quen mắt, cũng hiểu biết được một chút, ông đã đã nhận ra tôi là cây hòe già đầu thai từ lâu, thấy không thể khuyên được con trai nên ông muốn g.i.ế.c tôi.

Ông muốn đẩy tôi xuống giếng sau đó c.h.ế.t đuối. Tôi vì tự bảo vệ bản thân, trong tình hình khẩn cấp, tôi đã ra tay g.i.ế.c ông, vì vậy hình bóng của tôi mới xuất hiện trong đồng tử của ông.

Nhưng không may thay, lúc tôi g.i.ế.c ông nội, em gái tôi đã nhìn thấy.

Nó dường như đã bị hoảng sợ, từ từ trở nên ngốc nghếch cũng bắt đầu tránh xa tôi.

Sau đó mẹ tôi lại mang thai, mọi người nói là mang thai con trai. Đó là đứa con trai mà cha tôi mong chờ, không biết là vì ghen tị hay vì cái gì, bản năng của tôi không muốn để đứa bé này sống sót.

Nhớ lại trước đây, mỗi lần mẹ tôi bị đánh đập đau đớn đến không thể sống nổi nhưng vẫn bảo vệ tôi và em gái bằng cơ thể của mình, cuối cùng vẫn không thể làm gì được.

Loading...