Chạm để tắt
Chạm để tắt

CẦU THANG KHÔNG TỒN TẠI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:09:05
Lượt xem: 35

Tôi liều mạng chạy về phía trước.

Trên điện thoại hiện còn hai tiếng nữa,

Trà Sữa Tiên Sinh

Hai tiếng nữa là thời gian cầu thang xuất hiện.

Nhưng hành lang dường như không có điểm kết thúc, dù tôi chạy hết sức vẫn không tìm thấy cầu thang.

Sự tuyệt vọng lại bao trùm lên trái tim tôi.

Tiếng bước chân của bố càng lúc càng gần.

"Khương Đào, sau khi bắt được mày, bố nhất định sẽ g.i.ế.c mày, con đ~ khốn k.iep.”

Giọng nói càng lúc càng gần.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bánh xe lăn.

Một mùi thuốc khử trùng quen thuộc kỳ lạ xộc vào mũi tôi.

Một tia sáng chói lọi xuất hiện trước mắt tôi.

Nhưng tia sáng đó nhanh chóng biến mất.

Hành lang lại chìm vào trong bóng tối.

Bất ngờ, những cánh cửa bên cạnh tôi lần lượt mở ra.

Những khuôn mặt trắng bệch từ trong bóng tối ló ra, không biểu cảm nhìn tôi.

Ngay khi tôi nghĩ rằng số phận của mình sẽ giống buổi chiều năm mười ba tuổi, tôi bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu từ phía trước.

Một con mèo mướp xuất hiện không xa trước mắt tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy con mèo này, tôi sững sờ.

Nó quá giống con mèo mướp trong ký ức của tôi.

Khi mười hai tuổi, tôi và anh trai đã lén mang về nhà một con mèo mướp bị thương.

Nó rất thân thiện.

Tôi giấu nó trong phòng.

Vì bố mẹ thường không về nhà vào buổi tối, nên chúng tôi nuôi nó được vài tháng mà không bị phát hiện.

Tôi gọi nó là Tiểu Mướp.

Tiểu Mướp rất thân thiện.

Nhưng hôm đó, bố tôi say khướt trở về.

Mỗi lần bố say, tôi và anh trai phải trốn kỹ.

Nếu không sẽ bị đánh đập dã man.

Nhưng ông ấy vẫn phát hiện ra Tiểu Mướp.

Dù tôi và anh trai cố gắng ngăn cản, cầu xin bố.

Nhưng ông ấy vẫn b..óp c,ổ Tiểu Mướp và ném nó xuống từ trên lầu trước mặt chúng tôi.

Cơ thể Tiểu Mướp co giật vài cái trên mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cau-thang-khong-ton-tai/chuong-5.html.]

Tôi hét lên, chạy xuống lầu, khóc lóc muốn đưa Tiểu Mướp đi bệnh viện.

Nhưng đã quá muộn.

Tiểu Mướp dùng chút sức lực cuối cùng để l.i.ế.m tay tôi.

Từ đó, tôi không bao giờ nhặt động vật hoang về nhà nữa.

Vì tôi biết, nếu vì lòng tốt nhất thời mà cứu nó, điều chờ đợi nó chỉ là cái chết.

Nhưng bây giờ, Tiểu Mướp lại xuất hiện trước mặt tôi.

Nó đến gần tôi, cọ cọ vào tay tôi, kêu lên một tiếng "meo".

Tiểu Mướp dường như đang chỉ đường cho tôi.

【Đừng tin mèo】

Quy tắc trên tờ giấy trắng khiến tôi cau mày.

Tiểu Mướp thấy tôi đứng đó, lại kêu một tiếng "meo".

Nhìn thấy bố đang tiến lại gần, tôi cắn răng, quyết định đi theo Tiểu Mướp.

Tôi đi theo Tiểu Mướp suốt dọc hành lang.

Không hiểu sao, có Tiểu Mướp bên cạnh, tôi cảm thấy tràn đầy sức mạnh.

Những khuôn mặt trắng bệch xung quanh đều thụt lùi lại.

Sự u ám trong hành lang cũng bớt đi phần nào.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy cầu thang đi xuống.

Khi tôi vui mừng định chạy xuống, một bàn tay bất ngờ túm lấy cổ tôi.

"Khương Đào, con còn định chạy đi đâu?"

Giọng nói u ám của bố vang lên từ phía sau.

Cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo lại ập đến.

Nhưng ngay lúc đó,

Tiểu Mướp nhảy lên cao.

Bố hét lên đau đớn, buông tôi ra.

Nhân cơ hội này, tôi ôm Tiểu Mướp chạy xuống cầu thang nhanh nhất có thể.

Cuối cùng, tôi đã đến tầng dưới.

Tiểu Mướp nằm yên trong lòng tôi.

Tôi đã đến tầng 5.

Và còn lại 1 tiếng nữa là cầu thang sẽ xuất hiện.

Tôi phải xuống đến tầng 1 trong vòng 1 tiếng này.

Hành lang tầng 5 vẫn lấp lánh ánh đèn mờ ảo.

Lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng thì thầm của con người.

Loading...